Sông Lô, một ngày đông,

 


Sông Lô,

một ngày đầu đông,

hình như nước rất trong

mùa cạn dòng

cỏ lau đôi bờ lơ mơ

mới lưng chiều sương đã giăng ngập lối

mấy lão đàn ông thập thỡm bóng tối

bờ đê dốc đá sỏi mấp mô

chuyện râm ran về một thời tuổi thơ

những thằng con trai mới lớn

trốn học đi chơi rình chim bắt bướm

lông nhông bờ đê như lũ chó rông,

lén nhìn cô thôn nữ lội sông 

quần xắn cao tói bẹn,

vội quay mặt đi vờ thẹn

nhưng trong lòng thì thích mê,...


Vài ly rượu thôi

đêm bỗng thành huyền ảo,

lều ven sông bụi mốc lâu ngày,

có sao đâu, trong giấc men say

cũng thành lâu đài tráng lệ

chuyện tình cũ moi ra kể

những người tình  mộng mơ,

những nàng thơ 

từng tạt ngang cuộc đời mình,

cả những người đàn bà vô tình,

cũng vơ vào như người yêu một thuở,

những bóng hình vương vãi trong trí nhớ

gom vào tô điểm lung linh,

những gì trong cõi chúng sinh,

còn sót lại đều là quý,

có gì hơi đuối lý

mà tình người cần lý lẽ chi đâu,...

Đêm lún vào đêm,

rất sâu,

chỉ cơn ho khan là có thật

thức cả bãi sông

những tàu chuối rách bươm 

gió lạnh,

phía xóm xa gà cầm canh lanh lảnh.

chó sủa chấm chằng theo bước người khuya,

trời ngoài kia sương ướt đầm đìa,... 


Ngày mới lên trắng sữa

những con tàu chở gì xuôi ngược

Sông Lô hiền lành trườn về Bạch Hạc.

nhớ câu ca trong nhạc Văn Cao,

"Sông Lô sóng ngàn Việt Bắc cháy bờ lau xưa,"

nay bở bãi ngô xanh trổ cờ

người nhạc sĩ đã khuất vào hư ảo,

làng xóm ven sông nên dáng thị thành,

mấy nhà thơ già

lẽo đẽo bờ sông

tìm cảm hứng cho một bài thơ mới,

hoa cỏ đẫm sương cao lưng gối,

ngơ ngác 

phía ngược sông

vang một tiếng còi tàu,

đâu sông Lô xưa,

từ Việt Bắc xa xăm,... 

nuôi khát vọng bãi bờ

đắm mình vào châu thổ

hòa nước sông Thao

cội nguồn tiên tổ

lần về

biển lớn trời Đông,...

Tiên Du, Phù Ninh 12/12.2020







Nhận xét