Châu Mộc, ai đặt tên cho đất,


Châu Mộc,
xưa kia
ai đặt tên cho đất,
giờ vẫn xanh non,
núi nhấp nhô xanh,
thảo nguyên trong lành,
trà lên hương của đất
trả lại ta,
nguyên sơ dòng ký ức
một thời trai nhiều ao ước,
trái tim non
thả rông trên đồng cỏ mởn mơ
các em gái non tơ
quấn quện
những chàng sinh viên khờ dại,
lần đầu biết yêu
chưa từng cầm tay con gái,
thổn thức trăng khuya
đồng cỏ ngập sương,
đất trời say men
ứa nhựa đằm hương,...


Mộc Châu,
người đã đặt tên cho dất,
nhưng chẳng một ai.
gọi tên tình duyên,
mấy cô nàng xinh mơ
ta còn nhớ tên,
nào Luyên, nào Dịu, nào Hường,
và những gì 
gì nữa,
nay người ở đâu,
hay chăng,
còn nhớ
chuyện chồng con, 
nhà cửa ra sao,
giờ tuổi cũng đã cao,
sức khỏe thế nào,
ai biết, 
hãy khẽ thưa lên một tiếng,
chẳng thể như ngày son 
lúng liếng
khóe mắt già nua
hay nhan sắc tàn phai,
ắt phái có duyên,
xưa trời cho gặp gỡ,
giờ vẫn nhớ nhau 
đủ là cái cớ,
cần chi đâu như tuổi trẻ
ngày nào,...



Giờ chúng mình 
cần gì giấu ước ao,
nói ngày ấy 
từng thích nhau,
lời ra nhẹ bẫng
tóc để bạc,
hay nhuộm cho đen nhánh,
thì nếp nhăn bàn tay 
khó giấu nổi,
mình ơi,
và nếp gấp thời gian
xưa ba ngấn cổ cao
tố cáo rằng
cái già xồng xộc đến,
thà cứ hiển nhiên
chuyện một thời thương mến,
biết đâu,
thanh xuân sẽ lặng lẽ trở về,
ơi cao nguyên gió lạnh bốn bề,
sương mụ mị
phủ dụ một cơn mê,
ru ký ức
ta
mình,
dắt tay nhau
về lại
thời son trẻ
ơi mười tám
đôi mươi
thanh xuân
người nhé ,...

Mộc Châu, 16.1. 2021,



Nhận xét