Thế nào là thơ ?,...

 



Quả thực, tôi đã định làm ngơ, không bàn luận gì,...
Hôm nay, đã là ngày thứ ba kể từ hôm Báo Văn Nghệ tổ chức lễ trao giải cuộc thi Thơ của mình,.. Mấy ngày qua, và vẫn tiếp diễn, người ta chê cười, nhạo báng, thậm chí xả vả ... cái Ban Giám khảo đã trao Giải Nhì (giải cao nhất) cuộc thi thơ kéo dài hơn 2 năm của tờ Báo danh giá bậc nhất của làng văn chương Việt. Nguyên do, vì đã quyết định trao giải cho chùm thơ 3 bài của tác giả Tòng Văn Hân (Mẹ tôi chửi kẻ trộm,Làm rể, Nhà trên nhà dưới). Chàng tác giả được giải này không có lỗi gì khi làm thơ dở. Lỗi là ở Ban Giám khảo kia, 
Đọc thơ được giải, rồi đọc các bài bình luận, những comment của Làng Phây, tôi tự hỏi: Thế nào là Thơ? Thế nào là thơ hay?...  Chiu, chẳng biết nói sao....
Những lời chê trách, nhạo báng có thể hơi quá, nhưng không sai. Tôi nghĩ là thế,
Công bằng mà nói, về ý tưởng, chúng có chất nhân văn... Nhưng thơ nào mà chẳng có chất nhân văn? ... Cười khuẩy,...
Xét về nghệ thuật thơ... thì giả bộ ngô ngọng, nghi ngơ, không vần điệu... chẳng thật thà dân tộc như vị giám khảo nào đó nhận định (thực chất, láu cá, dân tộc giả cày),... Và dĩ nhiên, nó chằng có giá trị gì về nghệ thuật, đơn giản, đó không phải là Thơ!...
Chỉ buồn một điều, một Ban Giám khảo gồm toàn các nhà thơ nhà văn có tiếng là Hữu Thỉnh, Trần Đăng Khoa, Nguyễn Đức Mậu, Nguyễn Bình Phương, Khuất Quang Thụy, mà lại quyết định như vậy, thì thử hỏi, thi ca xứ Việt mình lấy chuẩn mực ở đâu?...
Trớ trêu, buổi sáng tổ chức lễ trao giải tại trụ sở Hội Nhà văn Việt Nam, tôi tình cờ đến đấy, thấy người ta đang xướng tên các tác giả được giải, tôi không vào hội trường mà sà vào đám trà dư tửu hậu với nhà nhà văn nhà thơ Hà Phạm Phú, Minh Chuyên, Quang Hoài, Nguyễn Đức Dũng, và Phạm Công Trứ... Chuyện huyên thuyên nhưng lạ là không một ai trong số đó nhắc đến việc trao giải cả. Vậy là các nhà chằng quan tâm, hoặc vờ không quan tâm?
Ngắm nhà thơ Phạm Công Trứ già nua bệnh tật, thấy thương nhớ về một thuở sung sức đầy tài hoa của ông đã qua. Rồi lẩn thẩn thương nhớ một thời thi ca, văn chương được xem như ngôi đền thiêng của xứ sở này, cũng đã qua!...
Giờ thì thi ca, văn chương dễ dãi, nôm na, mách qué, nhộm nhoạm quá, ai ai vào ra cũng được,...
Vậy thì thế nào là Thơ,
Thế nào là Thơ hay?... 



@ Hiện trên Facebook có rất nhiều bài nhại giọng bài thơ Mẹ tôi chửi kẻ trộm của Tòng Văn Hân, tôi thấy bài của Ngô Thanh Thủy (VOV) khá thú vị nên lưu vào đây:
Chợ chửi nhân văn
Cả đời tao chưa bao giờ biết chửi
Nay vì nhân văn tao mới chửi đây
Bớ cái đứa ăn trộm chó
Cám ơn mày vì từ nay bọ của nó không cắn cháu tao
Bớ đưa ăn trộm mèo
Cảm ơn mày đã rước giúp tao con mèo ngu không bắt chuột mà ăn vụng như thần
Tao không còn lo lông mèo vương vào mũi cháu tao nữa
Bớ đứa ăm trộm hoa
Mày hãy lấy đi của nhiều nhà những chậu hoa đẹp nhất
Xây nên vương quốc lừa giả danh cái đẹp dẫn dụ đứa nhẹ dạ cả tin
Sẽ có nhiều nhà cảm ơn mày vì mất bông hoa này họ tìm ngay bông hoa khác, cái mới lạ chẳng hấp dẫn hơn à
Bớ cái đứa ăn trộm vợ người ta
Cảm ơn mày đã lấy đi gái nạ trọng tình si hơn đàn con nhỏ để xây lâu đài ảo mộng nguy nga
Tao sẽ thành người mẹ và người cha tử tế cho con tao thành người
Chợ chửi hôm nay sao đông đúc thế
Hai chữ nhân văn được thể lên ngôi
Bớ cái đứa ăn trộm mãi thành quen khắp nơi trong cơ chế hở sườn
Mày trộm cho nhiều vào, ăn cho bẫm vì cũng chỉ một lần vào lò thôi nhé
Tao có tuổi, kém sắc kém tài
Học chửi nhân văn
Bỗng đầu ngõ 14 thằng mọc cây si
Ôi nhân văn lợi bất cập hại
Tao biết chọn ai?😂

Nhận xét