Lưu trữ bản thảo.
Tập hợp 5 trường ca,
@@@
Đất nước nơi đầu núi
1.
Ai
cùng tôi
Mèo Vạc
ta lên
những đá cùng đá
chất ngất mây
lởm chởm găm đáy vực
giăng giăng
ngang lối chân trời,
chiều về
khói mây bồng bềnh
biển đá ngỡ trùng khơi...
Ai
cùng tôi,
sẻ chia
nỗi niềm đá
đêm ngày mòn mỏi
tắm nắng
gội mưa
ngậm sương đêm
nhuần nên ruộng cạn
lưỡi cày nạy đá
lâng câng
chân bò trầy trật
bàn chân người
bước đi
lõm sát tận mu.
Đá vã mồ hôi,
người đổ máu
ngày qua ngày
tháng lại tháng
năm cùng năm
leo trèo
trỉa bắp
ngô thương người
giận đá
mà lên,
lá xanh trời
bắp vàng giấc ngủ vùi
còm cõi
nuôi những phận người
truyền kiếp...
Đá mơ mộng,
người thì chân thật
lấy miếng ăn
làm trời
đá có thấu cho chăng ?
2.
Ai
cùng tôi
ngước đỉnh mây trôi
lên Mã-pì-lèng
bao đời
ngựa chồn chân quỵ gối
bên
đá dựng trường thành
bên
trượt sâu bóng tối
thăm thẳm
chiếc gàu nhỡ tay
rơi
qua một ngày
vẫn lưng chừng núi
hun hút
đáy sâu
dòng Nho Quế uốn mình
luồn sợi chỉ bạc
mong manh
qua trùng trùng lưỡi đá
loanh quanh
chẳng rối
cuộn thời gian
thả ước vọng
về xuôi
đã vậy ngàn đời...
Chon von
vách cao
lẫn với mây trời
những nếp nhà Mông
ngày đêm tỏa khói
ngầy ngậy
mèn mén
khen khét
củ lùi,
thịt nướng
dậy mùi
nồng nồng
hơi rượu,
bao nhọc nhằn
kiếp người
bao ngang tàng
kiếp núi
đắm mình
tắm gột cơn say
sinh thực
thâu đêm
chập chờn
đến ánh ngày
lại dậy sớm
đi nương
đàn ông
ôm việc nặng
đàn bà
địu con leo dốc
vừa đi vừa se gai
chẳng cần gì cho mình
dành tất
để ngày mai...
3.
Ai
cùng tôi
đi chợ Khâu Vai
năm chỉ một lần
thỏa khát khao
bụng gái trai
mong ước cả một năm
ước ao suốt một đời
dằng dặc
nỗi người...
Đàn ông
hùng hục
sẵn lòng
đốt sức
bạt cả núi,
tung hê trời
đàn bà bền bỉ
lầm lụi xay ngô
nơi góc tối
se sợi gai
nối tình như sông
địu con
mòn mỏi
còng lưng
để đợi ngày,
mỗi một ngày thôi...
Ai
trả lời
tình yêu
là cái chi chi,
mà khiến con người ta
khổ vậy?
giản đơn,
đến Khâu Vai là thấy,
tình yêu chẳng giống cái
gì...
May ra,
chỉ có trời
biết tình yêu
là giống cái chi,
có thể làm mây ngừng bay
gió ngừng thổi
trời đang sáng thành tối
đêm tối bỗng sáng trưng
sông chảy ngược
biển nên rừng,
núi hóa vực
khi rồ dại
khiến con người ta không còn
là người nữa,
nhanh tàn lụi như lửa
âm ỉ nung như lửa,
mềm mại luồn như nước
mãnh liệt cuốn phăng như nước
và khiến con người ta
mãi mãi
là người...
Kia,
những cặp gái trai
không tuổi,
thấp thoáng sau những mỏm đá,
lùm cây
lẫn vào đêm
nhập cùng ngày
hòa vào đất trời,
bản thể
nguyên sơ...
4.
Ai
cùng tôi
trên Đường Hạnh Phúc
ngoằn ngoèo,
vách đá
thung mây
quanh năm
đắm sương
say
khuya sớm
xiếc trên dây
lảo đảo
mà chẳng bao giờ ngã,
chấm đỉnh núi này
quơ đỉnh núi kia
chạm mặt không gian
vuốt mũi thời gian...
Một thuở
gian nan
sao thấu... ?
Ai người
Cao-Bắc-Lạng
ai người,
Hà-Tuyên-Thái
ai Hải Dương,
ai
những ai ...?
Hai triệu ngày công
ngót sáu năm ròng,
hàng ngàn thanh niên
cả vạn dân công
mười sáu dân tộc anh em
tay nắm tay
dốc sức
nào choòng sắt
quang mây
rọ tre
vai gày
chân đất,
núi bạt
đèo san
ba triệu khối đá
ai nắn nên con đường mềm
mại...
Ai
đã từng đổ mồ hôi
và máu
thấm từng kẽ đá
nơi đây,
ai còn
ai mất
ai ghi danh vào sử sách
ai chẳng biết tên
ai không rõ mặt
ai là ai
không một ai
dám chắc
đo thấu gian khổ
đất này...
Chỉ có đất trời
chỉ có mây bay
chỉ cỏ dại là muôn đời
thấu hiểu...
Và dưới kia
dòng sông
mãi chảy
chở công lao về xuôi
máu dành thấm
đất này...
5.
Ai
trước tôi,
chọn vùng đất địa đầu
không phải nơi mình chôn rau
làm đất sống
chọn mảnh đất khô cằn
là quê hương thứ hai ...?
Phải chi
em
cô gái miền xuôi,
thời thiếu nữ
mộng mơ
miền sương trắng
sớm chiều vương đầu núi
mơ hoa nở
bướm bay dọc suối
mơ chàng trai ngược
vai rộng
bụng thon
ngực nở như vòm
vai quàng nỏ
tay dao quăng
sức vâm
chạy phăm phăm
khỏe hơn chàng Lía...
Chàng,
đốn củi
giăng lưới
bẫy chim rừng
bắt cá suối
tìm săn những con thú to
bạt núi mở rãy
dựng nhà,
thành vị hoàng rừng thiêng,
chàng truyền tin
tuyển hậu,
em
cô gái miền xuôi
mộng
thành bà chúa rừng xanh...
Em
rời quê,
bỏ cả thị thành,
bỏ cả mối tình
thuở học trò
theo một chàng trai
về núi
chọn cao nguyên đá
làm quê mới
lấy giường đá
thay ổ rơm
lửa rãy đốt nương
thay khói lam chiều quê cũ
gió ngàn sương giá
thay ngọn gió đồng quê mỗi
chiều hôm
tiếng choòng đục đá
thay tiếng chổi quét lá
tre...
chỉ đêm đêm
thao thức với canh khuya
nỗi nhớ mẹ thương quê
thả rông
như chó hoang
chạy điên dại
khắp đại ngàn sông suối,
em lắng nghe
giọng nói
của mối tình xa
xao xuyến vọng về
như an ủi
vuốt ve,
thiếp đi
trong hoang nồng mộng mị...
Và sớm mai,
khi mặt trời đội núi
chim rừng chíp chiu
ca khúc đón ánh ngày
em
rụi mắt
bừng
như thuở thơ ngây,
trẻ trung
cho ngày mới
chăn thả
giấc mơ thời vụng dại
trên những đỉnh núi hoang
chan chứa nắng mưa ngàn...
6.
Ai
cùng tôi
lang thang
vạn nẻo xứ này
theo bóng mây bay
đến những bản làng
khuất lối...
Ai
cùng tôi bám núi
thăm lớp học
chênh vênh
đám học trò chân đất mùa đông
mặt lem phấn mắt đen tròn ngơ
ngác
cố học lấy cái chữ
làm người,
Em
cô giáo miền xuôi
nhiều năm rồi
cắm bản
thương bày trẻ
ban ngày làm cô
tối về làm mẹ
lấy vất vả làm vui
vài bộ quần áo đẹp
may đã lâu rồi
chẳng mấy khi được diện,
đêm gió ngàn
chăn đơn gối chiếc
quờ tay tìm hơi ấm
trống không,
nén
tiếng thở dài
nước mắt nuốt vào lòng...
Em
cô y tế thôn bản
ngày lại ngày, mờ sáng
thấu canh khuya
lo theo cái ốm của người
tất bật ngược xuôi
nhiều khi bát cơm đưa lên
miệng
chưa kịp ăn,
đặt xuống
túi y cụ chéo vai
quáng quàng
băng lối tắt
ngõ gai
kịp tới cứu người
kịp đón đứa trẻ
chào đời
quệt tay
lén chùi nước mắt
hòa niềm vui
làm mẹ...
mình thì sao,
khi trở trời trái gió
cơn sốt ào đến bất ngờ
một mình
một cái chăn
cắn răng ghì cái lạnh thấu
lòng
cong người xua đi cái nóng
nhăn mặt nuốt tiếng rên
ngợp họng
vã mồ hôi
là bớt sốt thôi mà...
Ôi
thèm nghe
một tiếng người
cho bớt tủi,
sốt qua...
vật vã
mong
trời chóng sáng...
7.
Ai
cùng tôi
trở lại Mèo Vạc
uống rượu ngô
ly còn nóng trên tay
đếm rượu nhỏ giọt
tí tách
mà say
ngồi bên bếp lửa
ngó qua khe cửa
thấy sương bay
núi chao nghiêng
sông chảy trên mây,
ngửi mùi phân bò
nồng nồng
xông ngái mũi,
tự tay chất thêm củi
rỉ rả
chuyện cặp vợ chồng Mông
chuyện yêu nhau ngày xưa
nơi phiên chợ mùa đông,
chàng
uống cạn dăm bát rượu
vẫn sung sức
khoe khèn
chân nhảy lò cò
quay tít cung thang
cất lên điệu khèn tình ái
nàng
mê điệu khèn
mê sức rượu
mê sức vóc đàn ông
tràn căng
hừng hực
mà nên vợ nên chồng
no đói cùng nhau
từng ấy năm ròng
của nả
giống vốn
gần chục mặt con
giờ thì kiệt sức...
Ngôi nhà tường đá
chênh vênh bên mép vực
đi chợ phiên
mất nửa ngày đường
thăm hàng xóm gần
cũng cách mấy cái nương
buồn
thì rượu chơi
chán
lại ngủ vùi
mơ giấc
thời trai trẻ,
bước ra cửa
đất trời vẫn thế
núi sông kia
đã gần hết kiếp người
ngước mắt
trông
ngàn lau
trắng xóa
trời...
8.
Ai
đã chờ tôi
trở lại Mèo Vạc
hằng năm
khi gió heo về
cao nguyên đá
hươm vàng
mỗi chiều ngả bóng
cao nguyên đá
toát lạnh
đêm suông...
Ai
đã cũng tôi
nghe hổn hển đại ngàn
ngợp thở
man dại gào hoang thú
tìm bạn
mầm cây cựa mình
trong kẽ đá
nghển trời đón những ánh sao
băng
đất trời hỗn mang
vạn vật hỗn mang
cái sống
thời hoan hỉ...
Ai
khi tôi về xuôi
thì ở lại
sống cùng muôn trùng sông núi
ngày lại ngày
nhẫn nại
ghi
từng dòng
biên sử
nâng niu
mỗi nếp gấp thời gian
khắc trên bìa
cuốn sách đời
hai chữ
Hà Giang...
miền yêu dấu
nơi mình đã chọn
làm quê hương
nơi mình về làm dâu
rồi sinh nở
và nuôi con lớn khôn
nơi đánh đổi cả một thời vụng
dại
nơi chua cay
chát mặn
ngọt bùi,
nơi tiếng lòng thầm thĩ đêm
thâu
đã rủ rê mình trốn chạy
nơi níu giữ
bàn chân đi
ngần ngại
so đo chi
canh bạc cuộc đời này...
Thôi thì,
khi một đã liều
lúc ba đã dám
bảy nhiều chi đâu
lo toan
thời đã duyên nhau
thì đi chót phận
dẫu nhàu
cũng chơi,
gặp người đây
chậm mất rồi
có thương
thì nhớ
khi rời chân đi
non kia
ngàn tuổi
đương thì
sông kia
dẫu uốn
chẳng đi lạc dòng...
Vạn trùng trời đất
thong dong
mỗi năm
trở lại
cho lòng
phải nhau...
9.
Thấu lòng
chẳng ngại bắc cầu,
mây vờn vách đá
sông sâu thác ghềnh
lên cùng trời đất
mông mênh,
sáo chiều
thả nỗi lênh phênh
kiếp người,
ta lên
vì khát
ai ơi,
hít bầu sông núi
cho vơi nỗi niềm
nhớ người
ta thả vào đêm
sâu miền hoang dại
đẫm mềm
cỏ non...
Ta lên
vượt Cổng trời Quản Bạ,
vẫn xuân thì
đào muộn đương hoa
men xuân la đà,
lễ Cấp sắc người Dao
bầu không huyền ảo,
men rượu bản Nặm Đăm
làm trời đất điên đảo
hừng hực sức thiên nhiên,
phơi phới sắc đào,
cây khô bờ rào
cựa mình
nảy lộc,...
Ngược dốc,
ai cùng ta
ngược dốc
vượt Yên Minh,
Đồng Văn trước mặt
Sủng Là
nhà Pao
sống dậy nỗi đam mê
những trai gái Mông
nô nức
chợ phiên
sắc váy áo
phải lòng con mắt
bờ suối
đầu nương
yêu nhau
quần quật,
mẹ cha không ưng
cứ bắt vợ về nhà
và những mối tình già,
âm thầm xó tối
trả nợ tình của thời trẻ dại,
mẹ lớn đi rồi,
tìm mẹ bé,
tinh lực
thâu đêm
phờ phạc cả nương đồi...
cái lý người Mông
lý của đất trời,
lý của cuộc đời,
đến tận cùng
phải trái,
ai mà chẳng
có khi rồ dại
đứng tuổi rồi
nghĩ lại
ước ao.
giá ngày ấy
giơ tay hái trời sao
sâu thành chuỗi
tặng người yêu dấu,
đào nguyên Sủng Là,
hoa thảm về Phố Cáo,
bỗng sững sờ
trước sắc trắng hoa lê...
những giọt sương
như an ủi vỗ về
nỗi đau
nhân tình thế thái,
đá mùa xuân
dẫu còn tê tái
lòng khao khát trổ hoa...
Nỗi niềm người xưa,
như có
như chưa
lắt lay
cùng mây trắng,
mây trôi đi
sậy lau ở lại,
rau cải rau răm
chuyện thật ở đời,
những con người
mỗi kiếp phận
một thời,
nếm mật nằm gai
cực nhục trần ai,
trí tưởng cầm tù,
thân xác mục hoai
cả khi còn đang sống,
bởi tai họa
từ trên trời
rơi xuống,
đôi bàn tay
chống trời,
liệu chống nổi chăng,
hoa đào
hoa lê
cùng mây trắng
ngàn năm,
cả lau lách
về đây
cùng an giấc,
ru những tâm hồn
xưa từng nghẹn hóc,
thở hắt ra
hồn bảng lảng
không tan,
hóa thành hơi
làm mây
mưa
thấm
đá khô cằn,
chắt lệ
làm nên dòng Nho Quế,...
10.
Ai
đã cùng tôi,
một lần lên Mã-pì-lèng,
ta lại cùng nhau
thêm lần ngược dốc,
đèo cao ngựa quỵ gối,
bốn mùa mây bay,
ngửa bàn tay
hứng sương từng giọt giọt
úp bàn tay,
tiếp nước
cho dòng Nho Quế,
đầy hơi
bạn của tôi ơi,
đừng cho là
ngộ thế,
giọt sương kia,
bé xíu
sao đủ nước cho sông,
ức triệu li li,
nước sẽ nên dòng,
quy luật muôn đời là vậy,
Nho Quế ngày xưa
dẫu nhỏ vẫn một dòng,
đã ngàn năm trôi chảy,
lách kẽ đá,
xuyên địa tầng chất ngất,
chảy quanh co,
thăm thẳm ngút ngàn,
lệ trời,
huyết đá
mồ hôi giang san,
hòa chung nhau
nên huyết mạch non ngàn,
tạo dựng
hồn thiêng sông núi,..
Chẳng vậy,
Nho Quế nghìn năm rồi
không mỏi,
nuôi cơ thể biên cương
sức vóc anh hào,
trấn một dải giang san
chót vót tận trời cao,
vạch vành đai
cương thổ
chướng khí lam sơn
bắc ào ạt gió
trùng trùng núi,
dựng lên
sông dẫu mảnh
vung ra như kiếm sắc,
bao đời nay
giăng thành lũy
đất này
để Lũng Cú
quốc kỳ
mãi tung bay,
phủ rợp trời
biên ải...
đã ngàn đời
bao linh hồn
tụ lại
dọc biên cương
dâng khí phách
kiên cường,
cánh cung đá,
giương lên
lau lách
hóa tên
nước sông kia,
rượu trận
trời ban tặng,
như nghìn đời nay,
ba quân
tướng sĩ
từng
"hòa nước sông
chén rượu ngọt ngào"...
chiến lũy
lòng người,
dâng
tận trời cao...
11.
Đất nước tôi
nơi đầu núi.
Cổng Trời đá,
Bắc trấn,
Cổng Trời đất,
lan tỏa,
phia Tây
cánh tay vươn
Tây Côn Lĩnh
mờ sương,
chín mươi chín khúc quanh
thung lũng Hoàng Su Phì
ruộng bậc thang
đẹp như tranh thủy mặc.
ai tạc nên mặt đất
ai bạt núi be bờ
bao kiếp bao đời
thành ruộng mật bờ xôi
làm ra những mùa vàng
no ấm?
Chiêu Lầu Thi
chất ngất
chín bậc đá lên trời
trong mây
lẩn khuất
chín bậc tình yêu
chín bậc kiếp người
chốn ngày xưa
khỉ ho cò gáy
những người con của núi,
theo Cụ Hồ.
đánh đuổi giặc Tây,
trời tự do
vẫn đầm ải tháng ngày,
cổ cày vai gùi
lẽo đẽo chân bò
lông chông ruộng đá
lúc thảnh thơi
có rượu ngô
tiêu sái,
đời đơn giản vậy thôi,
thả hồn cùng gió núi
bay trên giang san
chẳng màng chuyện buồn vui
sướng khổ ở đời
suốt một kiếp người,
vời vợi non cao
thẳm sâu cùng cốc,
kiếp khó nhọc
vẫn hoàn khó nhọc,
nhưng quên trời
cũng khoan khoái lắm thay,
than chi
chút vất vả mỗi ngày,
dưới chân mù sương
lấp lánh dòng sông Chảy...
Bên kia
bờ sông
núi đồi
bao đời vẫn vậy
Cốc-pài chợ phiên,
tấp bập bán mua,
váy áo Mông Dao
sặc sỡ gọi mùa,
sản vật đất ban
cái con trời tặng...
bình yên gieo trồng
trỉa bắp se lanh
mặc thị phi
nhân loại chúng sinh,
thênh thênh đời
ta
tự do
nơi đầu núi...
12.
Đất nước tôi
nơi đầu núi,
từ thuớ khai thiên,
đá trời
chồng chất,
tua tủa mũi lao
xuyên thủng mây bay
dưới chân
sơn hà giăng bày
như trận đồ bát quái,
chẳng ai muốn
gồng mình lên vậy,
bão lũ giông trời
quần thảo tứ mùa,
giặc giã rình mò
thôn tính, hơn thua
suốt mấy ngàn năm
ngủ chưa tròn giấc,
tay chống trời
chân thì đạp đất
đàn ông
làm thơ và đánh giặc
đàn bà,
dệt vải và nuôi con,
bầu vú như ngọn núi
sữa chảy thành sông suối,
nuôi giống nòi
ngày qua ngày.
tháng tháng
năm năm
từ thế kỷ này
sang thế kỷ kia,
chẳng ai muốn
việc cung tên giáo mác,
chỉ những mong
thưởng trà,
ngắm trăng
làm thơ
chuyện nhà nông
tát nước be bờ.
cày cấy và gặt hái,
hưởng thành quả
sau những ngày vất vả,
giản đơn thôi
mà đâu có được yên,
chiến tranh
chiến tranh, triền miên
gieo rắc bao chết chóc
từ thuở đầu
lập nước
đã kẻ tranh giành
giang sơn gấm vóc,
buộc dân lành
buông bút cầm gươm,
đá núi dựng thành,
suối sông giăng bẫy,
địa lợi thiên thời,
nhân kết làm đôi
ngàn vạn triệu đôi
đúc thành một khối,...
Tan giặc nước,
lại về
trồng cây cối
chăm việc nông tang
vui với ruộng vườn
lúc rành rang
bầu rượu túi thơ,
ngâm khúc khải hoàn
tình sông
nghĩa núi,
đất nước tôi,
chênh vênh
nơi đầu núi
ngàn năm mây bay,
vững chãi,
trường tồn... ./.
Thu, mùa sinh tôi,
1.
Nắng
vàng ơi
từng
ánh
tãi
trên cây lá
từng
ánh
đốm
trên áo ai
mưa
bụi ơi
từng
hạt
li
ti
phủi
trên tóc tôi
từng
hạt
đan
mờ
phất
trên mái phố
tiếng
hát thầm
hút
sâu
ngõ
nhỏ
lan
đi theo từng cơn may.
Trời
miền Trung
cuộn
mây
phía
chân trời xa lắc
nơi
ấy
thu
chỉ còn trong ký ức
của
những người phương Bắc tha hương
từ
thuở
tiên
chúa Nguyễn Hoàng
đi
mở cõi
thiếu
vắng
một
nỗi niềm
man
mác
mùa
vàng
theo
đến
tận
hôm
nay...
2.
Ngày này
phố cổ
bỗng nhiên trầm mặc
thành quách
chợt dậy lao xao
mái cũ
năm nào em phơi chăn áo
nắng vàng cô quạnh
hanh hao
một mình
cây ngọc lan
trước cổng
nơi ngày trước dựng chiếc xe
đạp quèn
giờ một chiếc Lexus
lạnh tanh
thôi rồi
em đã
đi đường em
anh
rảnh
đường anh...
chỉ phố xá là ngàn năm thương
nhớ.
Ngày này
đàn bà
thản nhiên
phô bày
cái đẹp
thổn thức những cái ham
ganh đua
rốt cuộc
chẳng ai thắng ai thua
chỉ trời đất là thêm tuyệt.
chỉ ngõ phố
con đường
là rất thật
con người đi mờ ảo
phía xa xăm
bản thể
nhân quần
chớp mắt
nghìn năm ...
3.
Cái
ngày ấy
cha mẹ sinh tôi
rạp chiếu bóng Yên Phụ ngoài
trời
chiếu phim Cầu phúc
cha đèo mẹ
trên chiếc xe đạp rách
lạng quạng
bờ đê
vượt dốc
đèn đường
le lói
chập chờn bóng cây
bóng người
sông Cái
ngoài kia
cuồn cuộn nước
lũ thượng ngàn
từ chiến khu
dốc về
xồng xộc ngầu đỏ
bão mùa thu
đang dình dập ngoài khơi
Tôi
đỏ xíu
chẳng biết gì
sơ sinh
nguyên nghĩa
bởi
mình đâu hiểu chi thời cuộc
mà thời cuộc
cũng chẳng
chọn mình.
Ta
chỉ một
trong ức triệu sinh linh
bật khóc
khi bà đỡ phát mạnh vào mông
khiến miệng
chớ ra
miếng rãi
xác nhận
ta
tồn tại
thế là
trong vòng quấn tã lót cũ mềm
ấm
tình mẫu tử
tay êm
núm
tay quờ
núm
ngập miệng
tham
phàm trần đeo đuổi
từ đây
mút sao cạn
cái ham của lạ
bẫy đời
giăng
người chẳng phải mẹ ta
sông Cái
mùa thu
khảm
ký ức
ta ...
4.
Một ngày
sau những điều to tát
sau những việc cỏn con
bỏ lại phía hôm qua
bao niềm vui
vô bờ bến
những nỗi niềm
thương nhớ
trời vẫn trong
nắng vẫn hanh vàng
lá vẫn chầm chậm lá
ngả mình
em
chầm chậm em
trong chiều ngả bóng
quên rồi
chút háo hức chợt bùng
hâm lứa tuổi
gạt
lo toan chợ búa, áo quần
vặt vãnh sớm chiều đưa đón
con
chầm chậm
bàn chân
những bước đời thường bình dị
.
Thành phố
hôm nay vẫn thế
như từng thế
lâu rồi
những trưa hè hừng hực nóng
lên hơi
những chiều thu
huyền mơ trong nỗi nhớ
những đêm đông
sắt se
bếp nhỏ
quạt hồng mùi ngô nướng lan
xa
tiếng rao khuya
động sơn hà
động
cõi lòng
ái ngại
người quấn trong êm ấm
chổi quét đêm
xe
lọc cọc
lăn chập chờn trong giấc ngủ
vừa nhen
một chút
anh
một chút
em
thêm phố xá
là thành
nỗi nhớ
thêm
nỗi nhớ
nữa
thành ngọn lửa
cháy
bập bùng
soi
dọc thời gian...
5.
Mùa thu,
mùa tôi sinh
kể từ khi
thành phố ngàn năm tuổi,
cộng thêm.
thu
vồi vội,
thu nay
chậm rãi về,
mây trắng
mải mê
vẫn bánh trung thu
vẫn hương hoa sữa,
ngô nướng dậy mùi
ngõ phố,
cốm ngoại ô
thảo thơm bàn tay
lá sen tàn cuối hạ,
đuổi vào thu
nắng hanh
chín rám trái bòng,
chiều thảng thốt
sấu vàng lộp độp
lăn lóc hè đường,
chẳng ai
buồn cúi nhặt
chỉ mình ta
xót xa
thương sấu lắm,
sấu ơi,
người và xe
nườm nượp như trôi.
ngày lẫn đêm
dòng nhân gian
cuồn cuộn
ai người làm nên
một phố phường ngột ngạt,
ai phá tan.
thu mộng mị ngày xưa ?
chập chờn tuổi thơ
như có như chưa
như thực như mơ
dốc đường Yên Phụ,
đâu dấu chân ta,
lối sỏi mòn Trúc Lạc,
đâu ngõ cổng nhà
treo biển 50 A,
đâu mảnh sân con
đâu mái hiên nhà
che nắng che mưa
cho trẻ con đùa nghịch,
đâu cái Đức, cái Hạnh,
thằng Phúc, thằng Hoạt,
đâu ông Quẹn thợ đồng,
bà vãi đền Cẩu Nhi.
đâu gốc vối
nghiêng soi
nước hồ Trúc Bạch,
đâu bãi than lầm lụi
những kiếp người,
những ngày oi nồng
nắng lên hơi,
mùa úi cá nổi trắng hồ
nồng nặc
đâu bóng bàng xanh
đâu hàng cây cơm nguội,
đâu trường Trung hoa,
nữ sinh tóc hỉ nhi,
đâu dốc Hàng Than.
trường Mạc Đĩnh Chi,
nơi ta học những ngày thơ
dại,
đâu cổng sắt vòm cao trường
Bưởi
đâu Bách Thảo xanh
đâu tàu điện leng keng,
đâu Nhà thuyền Hồ Tây,
những tháp chùa Trấn Quốc.
bãi chiếu bóng ngoài trời
nơi đầu dốc
ta say mê
Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung,
Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh.
sau phông màn
cuộc đời diễn ngược,
Ngõ Năm Gian
bọn trẻ con tinh nghịch
rình bắt nạt nhau
chia phe phái đánh chơi,
vì nhớ nhiều
nên ta trách thế thôi.
miễn sao
tuổi thơ quay trở lại,
Ôi thương mến
tháng năm dài
xa ngái
hồn thu xưa
bảng lảng
già nửa thế kỷ qua,
phố phường non.
chẳng lẽ ta già,
thấu hiểu
sẻ chia
nên tháng ngày
thương nhớ !...
6.
Thu
mùa tôi sinh
thu năm sáu tư
tôi bắt đầu đi học,
thằng bé con
lũn cũn
túi sách đeo vai
dài chấm đất,
dọc đường Phó Đức Chính,
đổ dốc Hàng Than,
phố xá vắng tanh,
vậy mà
cha tôi bảo
có chiến tranh,
nhà mình sắp về quê rồi đó,
tôi rãy nẩy
khóc bảo thích ở phố,
về quê sợ đỉa, sợ gai,
sợ chó, sợ rắn, sợ ma,
sợ đủ thứ
những gì còn chưa biết,
rồi một ngày gió mùa đông
bắc,
chiếc cam-nhông chở cả gia
tài,
quê hương
đón tôi cả một ngày dài,
đi suốt mười năm
trần ai khổ ải,
cả nhà
chẳng một ai
biết làm ruộng
mấy chị em tôi khổ một.
cha mẹ khổ gấp trăm,
bao tủi nhục
từ những ngày cải cách,
mẹ tôi không thể nào quên
nỗi đau còn tươi mới...
mỗi thu qua
rồi lại thu chớp chới.
đầu mũ rơm
tôi đi học hàng ngày,
gắng học hành
mong ước đó đây,
nhưng tạm gác
tập chăn trâu cắt cỏ,
những lúc xao lòng
đồng không đầy gió
chạnh lòng
nhớ ngày còn ở phố,
nhớ đường Thanh Niên
dốc Yên Phụ tuổi thơ,
dong trâu về
lóc cóc dưới bờ tre,
lá hanh rụng
cả chiều quê xơ xác.
mùi khói nùn rơm
cơm lên hơi nghi ngút
mẹ lụi cụi bữa chiều
nhá nhem
chập choạng
bóng dơi bay,
mẹ lặng nhìn
tôi khôn lớn
mỗi ngày,
ánh mắt người
vực tôi
thời vụng dại,
bao tủi buồn
đời mẹ tôi đã trải.
thấm dần sang
tôi nuôi chí
làm người...
7.
Thu
mùa tôi sinh,
tuổi chớm yêu
đất nước còn chiến tranh
trường sơ tán
vách rơm tre
hầm hào chằng chịt
nam sinh cất sách bút
ra trận,
hát vang khúc ca
“Có những ngày vui sao
cả nước lên đường
xao xuyến bờ tre
từng hồi trống giục,,,,”
Cái thằng tôi
gày guộc, khẳng khiu,
hai lần khám
ba bảy cân cả dép,
ở lại sau lưng chiến tranh
cùng con gái
đàn bà,
Những thằng bạn tôi,
em họ tôi,
vừa hết cấp hai,
cất cặp sách lên đường ra
trận
nhà nhận vài lá thư
rồi im bặt,
nhãng đi một hồi,
giấy báo tử về thôn,
có nỗi đau nào hơn.
khi còn chưa biết yêu
đã hóa hồn sông núi.
Tôi
như người có lỗi
khi chỉ biết học hành,
biết làm sao.
khi hết chiến tranh.
cần việc dựng xây
hàn gắn,
tôi nghĩ,
mình
sẽ gắng phần ,
bạn bè bỏ lại,
đường đời còn dài.
tuổi còn vụng dại
những vấp váp
cuộc đời
còn ở phía tương lai,...
Thu đến
thu đi,
chẳng của riêng ai,
nhưng tôi,
thu riêng mình
tôi nhớ,
mùa tôi sinh
khi sông Hồng mùa lũ,
mẹ tôi đau
đẻ tôi
cha tôi mừng
tôi có.
hình hài tôi
hiện diện cõi đời này,
tôi làm thơ
như một lẽ
đắng cay
khổ ải,
sướng vui
tự mình chuốc lầy
tôi làm thơ
tự mình
thấm thía.
cần chi đâu
xứ mệnh
nhà thơ !...
Bảy Núi, miền ký ức,...
1.
Một sớm
mùa mưa
Sài Gòn thức giấc
tiễn chân
một cháng trai xứ Bắc
chuyến xe đò
lăn bánh đi Miền Tây.
lướt ngang
Bến Lức, Vàm Cỏ
là đây
Mỹ Tho đã ngay trước mặt
ôi những tên miền
tên đất
sách vở nghe tên
nay mới đặt chân
những cánh đồng mông mênh
cò bay mỏi cánh.
mùa nước nối
trắng băng tít tắp
dập dềnh
chòm xóm nổi nênh
sông Tiền
chắn ngang
đò giang Mỹ Thuận,
những tiếng giao hàng
đều đều
não ruột
khách bộ hành đường xa
thảng thốt,
đồng cách sông ngăn
bao chừ trở lại quê.
mẹ già một thân
chuối chín từng ngày
nhỡ héo rụng
ai người chăm đỡ,
lại sắp mùa đông
đêm trời trở gió
thấm nhắc tên con
bạc tóc qua đêm.
ngủ cầm chừng
nhẩm tính việc cho con
đâu cần chi
mặc chuyện nước non...
Và em nữa,
nơi mái trường xa nhớ
cô giáo trẻ vốn quen ở phố
nay về quê dạy học
quen chăng,
chúng mình vừa ngỏ lời
chưa qua một tuần trăng,
vậy mà tạm chia tay
đôi phương trời biền biệt,
phà lênh đênh
băng chéo dòng nước xiết.
ta ngửa mặt nhìn trời
gửi mây nhắn lời thương...
rồi đây
sẽ là những đêm trường
thương mẹ
nhớ em
một trời xa phương Bắc,
rồi sẽ
những tháng ngày bạc tóc
nắng gió trời Nam
vời vợi mây ngàn,
những Long Xuyên, Châu Đốc,
Tịnh Biên
ngăn cách Cấm Sơn
bên kia trời Bảy Núi,
khô mắm
quẹt kho
canh chua me
cá rô bông súng.
lẩu cá linh
dưa điên điển
ly rượu đế
cầm canh
nuôi thương nhớ
hằng đêm ...
2.
Bảy Núi
đón ta
giữa mùa nước nổi,
trăng băng chân trời
núi như dừa khô
lổn nhổn
bồng bềnh
dăm bày hòn nhô
trời nước
một màu
con đường
mong manh
như sợi chỉ căng ngang
ta ngợp
giữa một trời mây nước,
Cấm Sơn chon von
Nam Vi như chén úp
núi Dài quằn quại như trăn
thị trấn xác xơ
vừa đi qua cuộc chiến tranh
đầu lâu xương khô
chồng chất mồ Ba Chúc
máu vung vãi chùa chiền
oan hồn uất ức
cả vùng đất
nửa mê nửa thức
năn nác um tùm
hoang dại mà lan,
ta như con nai
lưu lạc
giữa rừng hoang
chẳng biết tìm gì
chẳng lối ra khỏi bẫy,
ngày đôi bữa
cơm canh chua cá rô bông súng
túi hết tiền
nước mắm mặn quẹt khô,
nghe giọng Nam
câu được câu thưa
đêm đêm
đếm giọt mưa
não ruột canh khuya
cải lương vọng cổ,
Dạ cổ hoài lang
oán khúc trăm năm
ta lại nhớ
Đường trường thu không
mơ chiếu chèo sân đình
Thị Màu Thị Kính
thèm điệu Lới lơ
con mắt ai lúng liếng,
đưa tình
những người chị
vắng chồng mải chiến chinh
mòn mỏi đợi chờ
chăn đơn gối chiếc
đêm đêm lén khóc
hà hít áo chồng
thấm nước mắt
cầm canh
nhớ những em gái
phơi phới tuổi đôi mươi
bỏ học giữa chừng
lấy thương binh đáp nghĩa
điệu vọng cổ
hay điệu chèo cũng thế,
là nơi đàn bà
an phận thương thân
nơi giấu lửa tình
chôn khao khát thanh xuân
nên dẫu ở miền nào
hai đầu đất nước
đều buồn đến não lòng
thấu gan cắt ruột
đau nhói con tìm
thân gái buổi loạn ly,
làm sao níu chân
những đấng nam nhi
dẫu vỗ ngực
ta đây sống chết
vì non sông
thề chiến đấu đến cùng,
có thấu nỗi lòng
bao mòn mỏi chờ trông
bóp nghẹt con tim
nên nỗi đau góa bụa,
mênh mông trời
bạt ngàn đồng lúa
mang mang nước lên
tê tái câu hò,
vọng cổ năm canh
thức những buồn lo
âm âm vọng về
từ thời người mở đất...
3.
Phù Nam,
cái tên mơ hồ,
huyền sử
về một nền văn minh
xưa cũ
dấu tích còn đây,
Óc Eo vàng son
hai ngàn năm quá khứ
tượng thần Visnu,
những đồ gốm sứ,
những trang sức đồng vàng
những dụng cụ nghề nông,
tái hiện diện mạo một trung
tâm
đô thị Phù Nam
sáng danh
năm châu bốn biển,
những thuyền buôn hội tụ
thương cảng đông vui, nhộn
nhịp
cõi nhân gian,
bảy thế kỷ qua,
một vương quốc Phù Nam
mất dấu trên bản đồ thế giới,
vắng bóng ngàn năm,
cho đến thời mở cõi,
những chúa Nguyễn
tiên phong
khai phá
lâp giang san
biển lùi xa đến đâu
dấu chân người,
đến đó
trùng khơi xưa kia
nên châu thổ tốt tươi, màu mỡ
nhiều thế hệ con dân
bồi đắp xứ sở này,
Bảy Núi lênh phênh
bao mùa nước nổi nêng
gột bùn nhão thành đường,
vạch đất nên kênh rạch,
Vĩnh Tế thông thương
mở lối ra với biển
vua Gia Long lệnh truyền
Nguyễn Văn Thoại đốc công
khai mở đất này,
ba vạn rưởi ngày công
chín mươi ngàn lượt dân binh
đổ mồ hôi và máu,
ba vạn khối đất bùn lẫn đá,
vật lên đôi bờ,
nối Châu Đốc Hà Tiên,
năm năm ròng
chướng khí lam sơn,
mấy nghìn người
kiệt sức mà bỏ mạng
nên hình hài Cao Đỉnh
vương triều
Bảy Núi âm thầm
Bảy Núi thương dân
làm chứng nhân
dọc thời đi mở đất,
Bảy Núi trấn
dài biên cương chất ngất
kiêu hãnh
dầm chân trong bùn đất
lừng lững nổi
bập bênh trong biển nước
mỗi mùa mưa
lũ dâng trắng băng đồng,
Bảy Núi ngông nghênh
ngửa mặt với trời
những cột trụ
để muôn dân nương tựa,…
4.
Bảy Núi
nỗi hờn căm chất chứa,
một thời chiến tranh
đất này thành chiến địa
khét lẹt khói đạn bom,
hai triệu đô la
tiền bạc giặc bỏ ra
mua vũ khí tối tân
điên cuồng đánh phá
một trăm hai mươi tám ngày
đêm
Mỹ băm nát cả đồi Tức Dụp,
không thể nào khuất phục
chẳng làm sao
thắng nổi ý chí con người,
một điểm son trong thế kỷ hai
mươi,
mãi ghi tạc
trang sử vàng dân tộc
những du kích
những chàng trai chân đất
chỉ quen mương rãy ruộng vườn
cày bừa sạ lúa
chài lưới cá tôm,
những cô gái chèo xuồng
lượm hái bông sen, bông súng,
khéo tay dệt cỏ bàng thành
chiếu nệm
chẳng ai nghĩ
phải làm quen súng đạn
bắn giết nhau
phân chia phía địch ta,
từng coi nhau là người một
nhà
giờ nhắm bắn
sao cho trùng đích,
hứng chịu bao đạn bom
biết hy sinh vì đất nước
khi tổ quốc cần
vì thống nhất non sông
một người đi kháng chiến
bao nhiêu nỗi chờ trông.
lại nỗi buồn riêng
chinh phụ vắng chồng
dạ cổ hoài lang
đêm trường khắc khoải,
chờ đến ngày
non sông liền một dải,
người đi
đã hóa hồn sông núi,
khói nhang thơm
phảng phất tận trời xanh,
nỗi đau riêng
bao giờ lá xanh cành ?...
5.
Bảy Núi
niềm vui chung
chưa thỏa
khói đã cuộn lên
Ba Chúc
vẩn bẩu trời
súng lại nổ
máu loang chùa
giết chóc,
dã man
tàn bạo
hệt thời trung cổ
chày đập toác đầu
tầm vông nhọn thọc đâm
nát cửa mình đàn bà con gái
xác người chất chồng
phơi đỏ đường làng
lấp đầy giếng nước sâu
mười hai ngày đen tối,
ba ngàn một trăm năm bảy mạng
oan.
tội sát nhân,
lịch sử gọi tên
Khơ-me Đỏ,
chơi trò dã man thời trung cổ
hãy gọi tên
kẻ nào
núp đắng sau
bày tội ác tày trời ?
hãy gọi tên
kẻ giật dây
tung hứng
giết chóc
chơi trò diệt chùng
tàn hại dân tộc mình,
ám toán láng giềng,
chơi tiếp mẹo
tọa sơn quan hổ đấu,
ra nơi không phòng bị,
đánh lúc bất ngờ
dẫu có mưu sâu kế bẩn
chực chờ,
cũng chẳng dễ lừa bàn dân mắc
bẫy,
tượng đài nhà mồ
trên đất xưa máu chảy,
để muôn sau
ghi tội sát nhân,
ơi những hồn oan,
yên nghỉ giữa lòng dân,
đất mẹ hiền từ
ngàn đời
che chở,…
6.
Bảy Núi,
những chóp mái
chùa Khơ-me vời vợi
vươn lên trời xanh
những phum sóc quây quần,
nơi nương náu
tình thần mộ đạo
những dân lành Phật giáo
quanh năm cày ruộng làm
nương,
vất vả sớm hôm
chẳng một lời than
bao nhiêu của cải
sẵn lòng dâng cửa Phật,
chỉ giữ lại tấm lòng chân
thật,
làm vốn riêng cho mình,
tự biết phận chúng sinh,
nương cửa Phật
làm những điều phúc đức,
tự răn lòng
chờ làm điều gì ác,
đến rắn thần Nagar, chằn tinh
Yeak
dẫu hung dữ bao nhiêu
cũng quy Phật
hiền từ.
hãy như chim thần Krud
giang cánh lấy thân đỡ mái
chùa,
hay tiên nữ Apsara ca múa
hay như thần Bayon canh bốn
phía,
giữ lành cõi Phật an vui
giữ bình yên cho cuộc sống
con người,
được cấy trồng mùa vụ tốt
tươi,
niềm hạnh phúc dưới mái nhà
no ấm.
để mỗi mùa mưa
hội đua bò náo nhiệt
để tết Đôn-ta
nhà đầy bánh trái
dâng lên lễ bái ông bà,
để tết Cholchnam Thmay
té nước thỏa thuê
người người dày thêm phúc
lộc,
Bày Núi,
dưới bóng núi Dài, núi Tượng
tự bao giờ
sinh đạo Tứ ân,
những người đàn ông,
trang phục bà ba đen
bới tóc, râu chòm guốc mộc,
lấy Hiếu nghĩa ở đời làm trọng,
ân tổ tiên,
ân đất nước hàng đầu,
ân Tam bảo gốc rễ bền sâu,
ân đồng bào
và bao la nhân loại,
Đức Bổn sư, Ngô Lợi,
xưa kia kháng giặc Tây
lập đạo chiêu nhân,
theo chiếu Cần vương
lập ấp khẩn hoang,
nuôi chí bền gây dựng,
dẫu chẳng thể dời non lấp
biển,
đạo còn đây
ân tiên tổ, non sông,
học Phật tu nhân,
giữ đạo làm dân,
chuyện thường tình,
âu cũng là trọn nghĩa,...
7.
Bảy Núi,
những sáng mờ sương
những hoàng hôn bóng tối,
làng ấp bình yên
mưa nắng hai mùa
nhuần cây cỏ ruộng đồng
xanh mát vườn đừa
hàng thốt nốt vươn cao
tỏa bóng râm,
nước ngọt lành
ban người trồng hái,
thân trổ lên lên trời
những sinh thực khí,
nên phẩm chất đàn ông
truyền giống giữ nòi,
vườn tiếp vườn
xoài mít tốt tươi
quả trĩu nặng tay người,
ngon thơm
như bầu ngực đàn bà
đời dâng hiến
núi tiếp núi,
nuôi nguồn sinh lực,
nên địa linh nhân kiệt
vạch biên cương.
những chúa Nguyễn
chín đời
xưa vượt Đèo Ngang
khí phách lưng trời
cũng chắng nghĩ
đến ngày
xoay dọc đất
bước tiếp bước
khai phá Gia Định trấn,
nhà Tây Sơn
chỉ lối vung gươm
Cà Mau vươn khơi
trấn biển Hà Tiên
dằng dặc trời Nam
đất Thăng Long thương nhớ
đã mấy thế kỷ qua
khai mở.
thi nhân Huỳnh Văn Nghệ
cất lời
xứ Bắc hỡi
góc trời Nam da diết
gió châu thổ
thổi ngàn năm tha thiết
lịch sử trầm mình
máu lẫn mổ hôi
bỏ mạng vì chiến tranh
bao kiếp con người
nên mỡ màng phù sa
ngấn đồng chua nước mặn
chín nhánh Cửu Long
mang mang sóng nước
nên xóm nên làng
rã cánh cò bay
dải gấm xanh
trời thả xuống đây
cắm Bảy Núi
làm đinh ghim
chốt chặt,
cử người hiền
mở mang kênh rạch
chăm chỉ nông tang
chài lưới nương thân
chẳng mong ước chi nhiều
chỉ lập ấp yên dân
canh giữ đất này
bình yên muôn thuở
Bảy Núi,
dận gót chân châu thổ
bảy chấm cao
chòm thất tinh
sáng rực
cuối trời
Con sông tuổi thơ tôi
1.
Con
sông tuổi thơ tôi
nơi xóm làng bám rễ
một
bên đình trầm mặc bia đá mái cong
bên
kia dộc cao cánh đồng
những
chiều cuối năm tím tái
ba
bậc gàu cõng nước lên ruộng cạn
tay
cóng lạnh mỏi tê lưng thì đẫm mồ hôi
con
sông tuổi thơ tôi
dòng
chảy quanh năm suốt tháng
âm
thầm nuôi những cội đa từ thời Lý
ngày
bé, những thằng tôi
đập
chân bám rễ tập bơi
nhí
nháu chuồn chuồn cắn rốn
mùa
lũ
nước
từ sông Cái về cuồn cuộn
ngầu
ngầu phù sa
nuôi
cây trái ruộng vườn
vất
vả kiếp người
lam
lũ xóm thôn
thấm
giọng ru khê nồng trưa hè oi ả
ấp
ủ đàn bà ngực bồng, hồng đôi má
tẩm
sinh lực đàn ông giữ giống nòi...
Con
sông tuổi thơ tôi
cha
tôi sinh ở đấy
dở
dang bén duyên
cô
con gái sống lâu ở phố
mẹ
tôi ngơ ngác về làm dâu
vập
ngay mặt vào những tháng ngày giông tố
mất
chốn dung thân
bỏ
của nả ruộng vườn
dạt nơi phố thị
đành
chịu tiếng tha hương
hai
thứ tóc mới lần hồi
dắt
díu nhau về
mót
lại
một
mái nhà tranh họ hàng dựng vội
đêm
rồi đêm
gió
thầm thĩ bờ tre
hồn
cố nhân bảng lảng bóng canh khuya
ông
bà tổ tiên nương về theo con nước
biết
bao chuyện buồn vui
thế
sự những mất còn, thua được
sông
âm âm chỉ gợn sóng lăn tăn
giấu
dưới đáy mình bao khổ ải, trầm luân
gột
rửa, vỗ về, an ủi
loanh
quanh một dòng sớm tối
từ
xa xửa xa xưa đi hết mọi kiếp người...
2.
Con
sông tuổi thơ tôi
dung
dưỡng mối tình đầu vụng dại
cô
gái họ hàng xa lớn hơn tôi vài tuổi
đồng
không một chiều mưa
không
kịp chỗ trú chân
ướt
bết người
bừng
lộ sức xuân
hai
đứa trẻ run rẩy trong cảm xúc
tôi
đã lớn rồi ư
tôi
lớn rồi ư
còn
nàng thì thành thục
vít
đầu tôi
mơn
trớn một chiếc hôn
giã
biệt từ đây
chào
nhé
cậu
bé con...
tôi
bơi dọc sông để trở thành người lớn
mưa
tạnh tự bao giờ
cỏ
thì xanh mơn mởn
bóng
chiều buông khêu gợi cả bầu không
nàng
về rồi
bỏ
tôi trơ với sông
tôi
gọi,
sông
ơi
nghẹn
tắc
lần
đầu biết thế nào là cô độc
tôi
gọi
tôi
ơi
khản
đặc cả cánh đồng
lại
một chiều
gặp
tôi ở cầu sông
nàng
khỏa đôi bắp chân trần còn quết đầy bùn đất
lén
nhìn trộm nhau
giọng
nàng run rất thật
mươi
ngày nữa thôi...
mình
đi lấy chồng rồi,
chồng
mình cũng người làng ta thôi,
anh
ấy là thương binh,
cụt
chân,
vừa
ra từ chiến trường đạn bom lửa khói,
anh
ấy là đảng viên,
là
dũng sĩ,
mình
đồng ý lấy anh là muốn đền bù,
những
mất mát hy sinh,
cho
dù,
mình
với ấy lòng nhau cùng hiểu
ấy
đừng buồn
ấy
còn rất trẻ
lại
giỏi giang tương lai sẽ rạng ngời
ấy
nhé
đừng
buồn
sẽ
chóng quên thôi
có
gì đâu
chớp
mắt một kiếp người
cứ
xem như
mình
còn nợ ấy
nàng
thì thầm
mà
nghe như sấm dậy
đánh
trúng đầu
tôi
đứng chết trân
nàng
về rồi
nàng
đi lấy chồng
tôi
bơi ngang sông câm lặng
bệt
trên cỏ
cả
đôi bờ hoang vắng
tôi
bơi dọc sông
để
lớn dậy làm người ...
3.
Con
sông tuổi thơ tôi
chưa
kịp lớn cha đà khuất núi
trước
lúc xuôi tay
thở
trút một lời trăng trối
con
lớn rồi,
gắng
học đặng thành người
cha
lận đận bước đời
nào
bước vinh bước nhục
nào
xuống cẩu lên voi
lúc
nằm xuống
về
bên sông an giấc
cậu
bé con trong tôi khóc nấc
thằng
người lớn trong tôi
nhủ
cắn miệng cúi đầu
mình
một đau
mẹ
những mười đau
sông
oằn lũ mùa thu
lất
phất trắng ngàn lau
tôi
lại thêm một lần
lớn
dậy...
Bằn
bặt
từ
đây
trên
vai gày
gánh
tần tảo
mẹ
nặng thêm biết mấy
cho
tóc tôi thêm xanh
tóc
mẹ bạc thêm phần
bước
thẳng bước xiêu
bước
chậm bước nhanh
đi
về phía chân trời đầy giông gió
nối
dài thêm
những
năm gian khó
mấy
chị em trọ học xa nhà
tiêu
một đồng
những
chín khúc xót xa
lâu
lâu về thăm mẹ
mẹ
bẫng lẫng nói cười như con trẻ
nếp
nhà tuềnh toàng
bỗng
giàu tiếng nói vui
chiều
lòng mẹ
miệng
cố nụ cười
là
để lén quay đầu
quệt
tay chùi nước mắt
lại
chiều hôm
khi
trời ngả bóng
mẹ
con gàu giai thì thõm mé sông
giọt
giọt lên đồng
thì
thõm ước mong
nuôi
lớn những tháng ngày khổ ải.
4.
Con
sông tuổi thơ tôi
bờ
sông sương khi chiều đứng tuổi
lững
thững gót giày
thập
thõm bước chân
lạt
xạt cỏ may
găm
đầy ống quần
nhấm
nhẳng kim châm
nhắc
buồn vui trai trẻ
se
sẽ thôi
se
sẽ thôi
trong
cỏ
tuổi
thơ lên tiếng gọi ta về
ngần
ấy năm
dằng
dặc
bến
mê
lưu
lạc trên dòng sông ánh sáng
cược
cả đầu xanh
đánh
một ván
cuộc
chơi dài đến tận tóc pha vôi
nào
được nào thua
với
cuộc đời
chất
quê trong người còn chưa bạc
nơi
phố thị lại thấy mình ngơ ngác
mình
của nơi đâu
dang
dở nhuốm mái đầu...
Bên
cha,
mẹ
cũng đã về nằm kia
người
trước người sau
thắp
nén tâm hương
cúi
đầu
xin
song thân xá tội
trong
sương khói
chợt
đâu đây ai hỏi
ông
về chăm các cụ,
đấy
à,
vâng,
chào bà...
ôi,
chẳng nhẽ
người
xưa
nàng
của hoa niên
của
thanh xuân
của
tuổi thơ đã mất
quang
gánh trên vai
nàng
gần tôi, rất thật
chỉ
dáng vóc thanh tân
là
gửi lại thời gian
duy
vẫn nụ cười
chưa
kịp tươi đã buồn
héo
dần mòn phận dâu con chồng vợ
mấy
chục năm trời
ôm
đồm nỗi sợ
quắt
dần thịt da
không
một bận hoài thai
có
gì đâu
chớp
mắt một kiếp người,
nàng
chả từng an ủi tôi
như
thế,
đã
bà lão rồi mà,
quên
cả đường sinh nở
lẽo
đẽo nhà chồng đồng áng sớm khuya
chẳng
biết sao mai
chẳng
tận sao hôm
nhận
nhằng đứa con nuôi
dưỡng
già hai thân phận
hai
mảnh ghép
trong
một ngôi nhà chật
cọc
cạch đôi
cọc
cạch cả giấc mơ
con
sông ngoài kia
sao
nước cạn
nước
mắt chảy vào trong,
khô
hạn
lũ
mùa thu thì ở lại trên nguồn
cuồn
cuộn lòng người
bàng
bạc xóm thôn
tôi
gọi,
nàng
ơi
xác
xơ chiều gốc rạ
đời
vốn vậy, chẳng ai sao cả
đường
chia đôi nơi,
thôi
cứ vậy cuộc đời
thân
ai nấy lo
từng
lớn dậy làm người...
5.
Con
sông tuổi thơ tôi
rời
quê
tôi
xa
mấy
chục năm trời
vẫn
loanh quanh một dòng sớm tối,
cội
đa xưa
già
thêm ngần ấy tuổi
mùa
mưa giông,
chẳng
còn nước tràn trề,
chẳng
phù sa mỡ màu
theo
con nước xuôi về
nuôi
dưỡng những đồng cao ruộng trũng.
mùa
nước cạn
đáy
sông thành thùng vũng,
bốc
hôi tanh
tôm
cá trốn sạch rồi,
những
ống khói lò cao
mái
tôn lạnh vòm trời
cả
một quãng bờ sông
nay
trờ thành bãi rác,
cỏ
bờ xưa
hoang
chiều xơ xác,
những
chân tre,
những
vòm vối đâu rồi?...
Tôi
gọi,
tôi
ơi.
tôi
tự trả lời
những
bạn bè
cùng
trang lứa một thời,
nay
đã
ông, đã bà
già
hết cả,
luẩn
quẩn cháu con
nhếch
nhác áo quần,
bạn
cũ nhìn nhau
mặt
cứ tần ngần,
ú
ớ nhận ra
hỏi
thăm chiếu lệ,...
Ruộng
đồng
mùa
đông
chỉ
trơ toàn gốc rạ,
rau
khúc mùa thu
cũng
trốn biệt cả rồi,
món
bánh quê thơm thảo đồ xôi,
chẳng
ai bán
muốn
ăn đành chịu,
đường
bê-tông
chùa
chiền dựng mới,
đợi
rêu phong
chờ
trở lại ngày xưa,...
Nhớ
lời cha,
thấm
thoắt thoi đưa,
nửa
thế kỷ
trôi
như chớp mắt,
rằng
làng mình,
tục
truyền,
dáng
con cò
bên
bờ sông vắng,
ngoảnh
cổ nhìn về,
chốn
cũ quê hương,
người
đi xa.
dù
nghiệp bá vương,
dù
học hành thành tài,
dù
vẫn thân nghèo mọn,
đứng
bóng xế chiều
lại
nhớ làng nhớ xóm,
họ
hàng gần xa,
chốn
cũ vườn xưa,
trẻ
tóc xanh dày và lắm ước mơ,
già
tóc bạc thưa.
tìm
về đất cũ,
nếp
thờ tự
dựng
lên,
để
nhớ,
gốc
rễ
cội
nguồn
sinh
thác tổ tông
cây
vườn hoang
dần
ấm bụi, đâm bông
đầu
tháng
tuần
rằm
bàn
gia tiên
đã
thơm nồng hương khói
chút
tình quê
ngắt
quãng
đã
liền nhành,...
Sông
của tôi xưa
một
dòng xa xanh
chỉ
sống động
trong
thẳm sâu ký ức...
Ơi
con sông,
thao
thiết nơi tiềm thức
có
bao giờ
trờ
lại tươi xanh,
cứ
chảy đi
dù
có loanh quanh,
hãy
sống lại
những
bậc cầu ngày trước,
để
chiều hè,
dòng
ăm ắp nước
trai
gái làng
tắm
nghịch trêu nhau,
để
chiều chèo sân đình
nuôi
dưỡng dòng sâu,
để
lịch sử
chảy
ngược
mãi về thời Lý,
để
những mối tình
của
một thời vụng dại,
thêu
dệt làng quê.
nên
những tấm hoa văn...
để
thằng tôi
lại
là trẻ lăng xăng,
ước
lớn lên
để
bơi ngang,
bơi
dọc,
bến
đời
mỗi
trẻ làng
thỏa
sức
từ
bến sông quê
đến
mọi bến chân trời,
Ơi,...
con
sông
nuôi
lớn
tuổi
thơ tôi,
miên
man
chảy
mãi
dòng
sông
ký
ức,...
Tây Bắc thương nhớ
1.
Tây bắc
khoáng đạt một vòng cung
vênh vao những núi cao vực
thẳm
miền khát khao của đôi chân
vạn dặm
khám phá đường xa
chinh phục chính mình.
Tây bắc
bà con ta ẩn náu
đời nối đời,
nới rộng cõi trường sinh
thăm thẳm trời xanh
gió nóng
sang thu trời tỏa nắng
hong vàng thơm nếp nương
ruộng bậc thang từ lũng ưỡn
cong lên
chim chóc từ cao sà xuống
mùa đông lạnh
hanh cong cớn
khói bếp sàn quấn quện
thơm từ váy áo thơm ra
chăn đệm gây
chân cột thang nhà
ai thẫn thờ
tình cũ...
Tây bắc
rạc dài lam lũ
cọn quay đều
rước sợi nước lên nương
súng kíp nỏ tên
ngủ im xó nhà,
mơ giấc rừng xanh nơi vách
rách
những chàng trai
chưa kịp lớn đã già
còi cọc từ trong trứng còi ra
còm cõi con bồng con bế
rượu dìm chết một đời trai
trẻ
quay quắt say từ lều chợ say
về
trưa chiều đũng quần rộng vân
vê
giống nòi
của rừng
dần mòn kiệt quệ...
Tây bắc
ngàn đời nay vẫn thế,
đàn bà khổ ải trầm luân
trĩu nặng hai vai
trăm hủ tục,
vạn nỗi chồng
sức gái
bẻ sừng trâu rừng
ghìm sức sống trong thắt lưng
bó chặt
chẳng vậy mà,
tên vùng tên đất
những Mai Châu, Yên Châu,
Thuận Châu, Thu Cúc
đẹp nõn nà bầu ngực
sữa mẹ trời nuôi lớn núi sông
những Mường Hum, Nậm Na, Suối
Rút, Sông Đà
những Pha Mu, Tả Lèng, Khẩu
Giềng, A-pa-chải
những cái tên xa ngái
âm âm giấc ngủ vùi
đêm giá
trắng
suơng rơi...
Tây bắc,
tây bắc ơi,
mải miết vòng cung
lên trời xuống vực
một Tây bắc ngổn ngang
rất thực
còn một mơ giấc thuở hồng
hoang
Tây bắc
tây bắc
tây bắc,
vang
trong tôi
một tiếng yêu
day dứt từng giọt nhớ
ấm nồng một ngọn lửa
thương đất,
thương người
gần gụi lối đi về ..
2.
Theo dấu
người xưa
ta lên Tây Bắc
băng qua
xứ Đoài mây trắng
câu thơ
xứ Đoài
buồn man mác
bâng khuâng
lòng
đôi mắt Sơn Tây
những Chùa Thầy, Tây Phương
Chùa Mía, Đền Và
Đường Lâm quê của hai vua
lưu hồn thiêng
sông núi,
đỉnh Ba Vì
bóng nền trời
vời vợi
nhắc nhở ta
nhớ trang sử hào hùng
lối mòn nao
đoàn Tây Tiến băng rừng
áo súng sờn vai
đôi chân bước mỏi
xôi nếp Mai Châu
mùa cơm mới
phía trước là rừng Lào
phía sau
dáng kiều nữ Thủ đô,
những chiến bình năm xưa
đi chiến dịch
lòng vui như trẩy hội,...
Ôi,
beo dữ Lóng Luông,
cọp thiêng Hủa Tạt,
giờ bạt vía kinh hồn,
mất tăm chốn rừng sâu,
để ma túy hoành hành,
Hang Kia, Pà Cò
đâu còn rừng xanh,
những lối mòn
thành con đường chết chóc,
những cuộc đời
chưa kịp lóe
bỗng nhiên phụt tắt,
ma túy len vào
vùi dập
những kiếp người,..
Thung Khe sương mờ
núi ngỡ trùng khơi
dẫn lối đào nguyên
đất Châu Mộc
như nàng xuân mới lớn,
những đào mai, mận mơ
chè xanh hơn hớn
chạnh lòng mình,
nhớ chuyện bốn mươi năm,
ngày ấy,
mình trẻ măng
hớn hở
giữa cao nguyên lộng gió
những mợ bò căng sữa,
những cô gái nông trường
má hồng môi đỏ
căng tràn sức xuân,
nhưng buồn
nỗi không chồng
đêm mông lung,
hát ru nựng nỗi lòng
ai đưa mình đến nơi đây
bên kia suối Rút bên này Sơn La
trời thì cao,
đường thì xa
núi xanh vực thẳm
chồng là ai đây?
người ơi
sao nỡ đọa đầy,
nuốt cay đắng
nỗi mặt dày
kiếm con.
có chồng mà chửa
thì son
không chồng mà chửa
héo hon
cõi lòng,
người ơi,
thương phận em không
ngậm hờn nuốt tủi
chờ mong
người về,
tái tê
rồi lại tái tê
tự mình an ủi
tự mê hoặc lòng...
Ta nhập
vào đêm mông lung,
sương thảo nguyên
hoang mang đồng cỏ
bập bùng than lửa,
em nhìn ta
ta vờ ngó vầng trăng,
em kiếp má hồng
ta phận thư sinh,
cùng run bên bếp lửa
em căng mọng
ta thì lóng ngóng
chân tay như thừa,
khao khát dạt trôi
hoang một đêm
mất cả một đời
chỉ ngọn lửa kia
mách bảo,
ta để tuột
một cơn huyền ảo,
ân hận
theo chân cho tận bây giờ,
em có trách ta không
chấp chi nỗi dại khờ,
ta biết lỗi
để em còn tha thứ,
ký ức đẹp
và buồn
với nhân gian
thế sự,
ta đâu phải là em
em cũng chẳng là ta,
trời bày
ra chuyện cách xa
đất làm nên phận
để mà
nhớ nhau...
3.
Mộc Châu
ở lại phía sau
ngược ngàn
đã Yên Châu, Hát Lót
theo chân
người xưa Hoàng Công Chất
oai hùng một dải biên cương,
Thành
Bản Phủ còn kia.
đời
đời hương khói
ghi
công người giữ đất,
cương
thổ định hình...
Ngày sau,
những người con
Đất Việt kiên cường
vượt ngục tù
phá gông xiềng giặc Pháp
rực sáng
những tên người, tên đất
Tô Hiệu, Trường Chinh, Nguyễn Lương Bằng,
Xuân Thủy, Trần Huy Liệu, Trân Đăng Ninh,
và bao người khác nữa
ngục tù giam thân
tinh thần bất khuất
vượt trùng lao
đến với đồng bào
khích lệ người người
mơ một ngày
sáng rực ánh vàng sao...
nhà nước cộng hòa non trẻ
tung hê
cả trăm năm nô lệ
đập tan ngàn năm
mộng
bành trướng xâm lăng,
một
dải biên cương
điệp
điệp trùng trùng,
nay
cọc chốt
nơi
ngã ba biên giới,
tiếng
gà gáy
ba
nước cùng thức dậy,
ánh
dương lên
A-pa-chải
sương giăng
thấp
thoáng quân phục xanh
xuyên
rừng băng núi,
từ
đỉnh cao,
ngắm
non sông vời vợi.
đỉnh
Phạ Đin,
xưa
Trời Đất díu dan
Mông,
Dao, Thái, Mường,
Đẻ đất đẻ nước
người
yêu nhau
cho
mặt đất sinh sôi
huyền
tích
Mẹ
Âu Cơ
mang
bầy con lên núi
Tây
Bắc muôn dân
nhưng chung một cội,
máu đỏ da vàng
Lạc Việt muôn đời,
từ nóc Phan-si-pan
vươn đến trùng khơi,
biển Đông
dâng sóng bạc...
thước trời vung lên
kẻ núi
vạch sông
thọc sâu
dò mạch đất,
dậy điệp trùng
mạch nguồn Tây Bắc,
sống lưng kỳ đà,
móng vuốt khủng long
sải cánh đại bàng
nếp gấp non sông,
vươn xa
mỏi cánh...
4.
Tây Bắc
ta cùng vượt Pha Đin.
ngày xưa chất ngất,
người xưa
đi chiến trường
gạo súng
trầy trật
ngàn thước cao
hun hút
ngàn thước xuống.
Pha Đin
giờ hạ cốt
cung đèo năm nao
ngẩn ngơ
bạn với mây trời
mơ giấc hào hùng
thời kháng chiến
phía bên kia
Tuần Giáo mờ sương
gợi một cái tên
Vừ A Dính
núi Pú Nhung xanh thẫm
mơ hồ đâu đây
vẳng trong gió Pá Khoang
tiếng hò kéo pháo,
một Điện Biên
lừng lẫy âm vang
khắp năm châu bốn biển.
máu thấm đất
nhuộn nên mùa ban đỏ
cánh đồng Mường Thanh
nối tiếp mùa vàng
những tên đất
tên làng
lừng danh chiến địa,
sắt thép gỉ
lên màu hoang phế .
ngơ ngác thời gian
lần khuất mặt người
từng dòng
từng dòng
bóng lịch sử
trôi
năm lại năm,
về lại thời ban trắng.
hãy trả lại
núi rừng bình lặng.
cho mỗi chiều hôm
mặt trời thủng thẳng,
gác sừng trâu
về bản
sương sa,
mùi xôi thơm
cóm khẩu
bếp nhà,
thịt trâu nướng
rượu ngô men lá,
mơ màng
giấc nông
khèn gọi đêm trăng,
cho những cuộc tình,
nảy nở
như măng
tua tủa
mùa xuân đến...
5.
Tây Bắc,
mùa đúng hẹn
tháng Mười
đầy tuần trăng
lúa chín vàng,
chất ngất
ruộng bậc thang,
ngan ngát
nếp nương Tú Lệ,
La Pán Tẩn
Chế Cu Nha,
vàng rộm
chân mây Mù Cang Chải
ròn rã tiếng cười
trai gái
thịt da thơm
hương ngây ngất
ngày mùa,
heo may,
vào mẩy nương ngô,
bếp than củi
no cái nhìn con mắt
rượu ngô nhạt
ực đầy từng bát,
say qua đêm,
mấy chốc
tiết đông rồi,
lại hoa mận, hoa mơ,
trắng xóa núi đồi,
chớp chới,
lành lạnh hơi đêm
đào hé nụ,
xuân rón rén
về trong giấc ngủ,
hấp tấp gối chăn,
quần quật canh khuya
tấp tểnh
mỗi sớm mai,
thức dậy
mặt trời quáng quàng
đùng đỉnh chiều hôm,
thũng thẵng bước trâu,
mõ lốc cốc,
dắt xuân về tối tối,
đời thì dài
đi đâu mà vội,
ra giêng hai,
lại đến mùa ban,
chẳng đợi ai,
rợp cả đại ngàn
trắng một sắc màu da diết,
ai có biết,
tiếng gọi thầm
tha thiết,
hoa gạo
bồi thêm
đỏ ối một tháng ba,
bung lên
những đóa trời
phô khúc hoan ca
ước vọng
ơi những vực sâu
thăm thắm,
ơi những cung đèo,
khúc khuỷu
hiểm nguy,
ơi những bản làng
lẩn quẩn sương mù,
khuất nẻo
nương náu
những tâm hồn trong trẻo,
những kiếp buồn vui,
chỉ làm bạn
non cao,
không đi đông
mà cũng chắng đến tây,
chỉ biết
ấy,
phía mặt trời lên,
rồi lặn
an nhiên
sống
ghét
yêu
không thù hận,
chẳng tơ hào
tham vọng
chi chi,
mỗi năm
bốn mùa
thao thiết
đến
rồi đi,...
6.
Tây Bắc
phóng khoáng
một
sông Đà,
khởi nguồn
từ
trập trùng Vô Lượng.
cái tên
nghe như ở trên trời,
vào đất Việt mình,
thành dân dã, thân thương
Nậm Là
Kẻng Mỏ
Mường Tè,
Mường Lay,
Nậm Chiến...
thành sông mẹ,
sông thiêng
đậm màu
tín ngưỡng
phong tục tự nhiên,
cuộc sống con người
cắn đuôi,
con cá đầu tiên,
nên cái lý của người Cống
trước tạ ơn cha mẹ, ông bà
đến tạ ơn con ma,
sau là tạ ơn quá khứ,
đã ban tặng miếng ăn,
Ôi Đà giang,
Đà giang
nước xanh trong
làm nên nếp thơm,
dậy mùi Khẩu Sén,
em gái Thái khéo tay
làm quà
mời khách đến,
trà thơm bánh ngon,
nên câu chuyện
ngược xuôi,
ai về Mường Lay
quê tôi
xuống thuyền độc mộc
mà xuôi
sông Đà,
đôi bờ,
có ruộng, có nhà
có tình sông núi
có ta có mình...
dẫu không
duyên nợ ba sinh,
thì dăm chén rượu,
nên tình
ngược xuôi,...
hoa đào
nên thắm đôi môi
còn đây áo cóm
trắng ngời sắc ban,
duyên trời
nên lẽ hợp tan,
nợ đất
ta hẹn
xuân sang
lại về,...
cần chi,
nói một câu thề,
Đà giang
trăm thác,
bốn bề chon von,
băng qua
ngàn dặm nước non,
Thao giang
vẫn đợi
dòng còn
cạn đây,
tình sông
rót
một dòng đầy,
tình người,
còn
một chút này,
người ơi !...
7.
Ai mời gọi tôi,
lên Hoàng Liên Sơn
cùng thưởng tuyết
ai nào biết,
xưa xửa xừa xưa
bếp nhà trời
một ngày mở tiệc
đánh rơi
mấy cục xôi
thành Hoàng Liên chót vót,
trông giống như Sừng Trời,
người Thái ta
gọi tên Khau Phạ
bốn mùa Đông chí Hạ,
sương mù
xây tiên cảnh Bồng Lai,
nóc nhà Đông Dương
ba ngàn
một trăm
bốn ba
Phan-si-pan
thách thức
những ai thích chinh phục
đỉnh cao,
tuyết sương
bao phủ ngàn cây
thử con người
quanh năm nương rãy,
đời ông đời cha
nối tiếp nhau trôi chày,
dòng nhân gian
bé mọn dưới chân
leo trèo gieo trồng
làm nên những mùa vàng
no ấm,
tự biết phận
chẳng chờ chẳng đợi
ai lo cơm áo cho mình,
giữ giống nòi
tự lực cánh sinh
truyền đời dạy nhau
mương theo tròi đất,
từng tấc dưới chân
từng khúc quanh con dốc,
từng thước lên cao
theo cánh đại bang
bốn bề mênh mông
vời vợi mây ngàn
bao đời nay thuộc về tiên tổ,
giữ từng tấc
mồ hôi và máu đổ
nên hình giang sơn
trùng điệp cơ đồ,
gươm giáo,
cung tên
bẫy đá
và thơ
rèn nên giáp trời
đắp thành chiến lũy,
dựng núi cao
trấn một cõi sơn hà,
mỗi hòn đá,
gốc cây,
ta gọi là nhà,
chẳng cho kẻ nào
đến cướp của ta,
một
Hoàng Liên Sơn,
đóng đinh
ghim hình
tổ quốc,…
8.
Ai gọi tôi,
xuôi theo con dốc
sâu thẳm dưới kia
bao nhiêu con nước
hợp thành dòng
nên sông suối về xuôi,
phù sa mỡ màu
sinh thác nổi trôi,
nên nương cao, ruộng thấp,
nuôi nấng con người
tẩm thêm sinh lực,
nên tình yêu gái trai
dung dưỡng những bào thai,
tinh lục đàn ông
trứng nước đàn bà
hun đúc nên tunh thần dân tộc,
tinh hoa gửi gắm vào trang phục,
khéo tay em
từ thuở
vú chũm cau,
cô gái nào
không khéo thêu khăn
vụng đường kim thêu váy,
dẫu có xinh đến mấy
cũng chẩng ai dám yêu,
bà mẹ nào không biết dạy cho con
truyền cái khéo, cái duyên
cái nết na chăm chỉ
nương rãy
dệt may
tay không ngơi nghỉ,
mẹ đoảng con hư
thì đáng trách biết bao
người Hà Nhì, Thái, Mông, Dao
đều chuộng hoa văn
yêu gam màu rừng núi,
xuân trắng hoa ban
dâm bụt hè rực rỡ
hoa chuối đỏ tươi
đuốc thắp khắp rừng
cúc dại vàng thu dọc suối tưng bừng
đông trạng nguyên đỏ sậm màu ấm áp,
cứ hội hè
là tưng bừng múa hát,
vòng xòe tung
tròn
cứ vậy mà xoay
ta nắm tay nàng
nàng nắm tay ai,
tay ải
tay ai
nên tình nên ngãi,
truyền ấm nóng
nên tình yêu vụng dại.
kết dính gái trai
lan cái tinh nhân ái
cách núi cách vực sâu
cách suối cách sông
song ngàn đời
tình nghĩa chẳng cách ngăn
điệp điệp
trùng trùng
nên rẻo cao Tây Bắc,
Tây Bắc ơi,
ta gọi tên
Tây Bắc,
Tây Bắc nhớ thương
một dải nối liền,
Tây Bắc diệu kỳ
Tây Bắc
gọi ta đi,… ./.
Nhận xét
Đăng nhận xét