@@@
Những ngày Hà Nội thực hiện giãn cách xã hội khiến mùa
hè 2021 như kéo dài vô tận và bầu không thêm oi nồng. Tâm trạng đầy lo âu phấp phỏng, Hàng ngày,
tin tức liên quan đến dịch Covid 19 ở Việt Nam và các nước trên thế giới dày
đặc. Số lượng người mắc, và con số tử vong gia tăng làm ngươi ta cảm nhận sư bất
an rõ hơn. Giờ mới thấy, số phận con người ta mỏng manh lam sao!...
Việc riêng chuing đều làm ở nhà. Ra đường thì phiền hà
ngay từ đầu ngõ với những thủ tục hàn chính, những giấy phép con, quy định
miệng khiến chẳng ao muốn bước chân ra khỏi của. Mỗi ngày, loa pường léo nhéo
quy định này, văn bản nọ, hướng dẫn kia, chỉ gây ức chế và gia tăng cảm giác
bất an mà thôi. Ngồi nhà, nhàn cư vi ngó mạng.lại càng thêm căng đầu bởi nhưng
thông tin bòng bong chẳng có gì kiểm chừng. Xem ti vi, ngoài những tin tức liên
quan đến dịch bệnh, còn lại là những sản phẩm cũ mang dùng lại, hoặc tái chế
cho mới... Nhạt phep và nhàm chán.
May mà, có hai phim truyền hình dài tập, của cùng một
vị đạo diên, Lưu Trọng Ninh là Thương
nhớ ở ai và Cát đỏ khả dĩ hon
cả. Cùng là phim chiếu lại nhưng đáng xem. Các ca khúc sử dụng trong phi, cũng
khá đắc đại (Chuyện của cát, Ghen, Giấc
mơ trưa trong Cáy đỏ và Tình ca, Tửu ca
trong Thương nhớ ở ai).
Ở đây, chuyện về thân phận con người được khắc họa ở
nhiều góc độ. Sự lạc hâu và chiến tranh đã làm con người ta đau khổ lắm rồi.
Vậy mà, sao người ta cứ hành hạ, dày vò, xát muối vào lòng nhau vì đủ thức lý
do, hủ tục, sự đố kỵ, lòng yêu ghét cực đoan... Tất cả đổ hết lên đàu con người
khiến thân phận con người vốn bất ổn lại
thêm phần đầu đọa, tủi hổ. Cảm giác, người ta cứ phải làm cho nhau đâu đớn mới
hả nỗi ghen ghét trong lòng mình,...
Dẫu sao, những ngày dịch dã tù túng này, xem và suy
ngẫm, cũng ngộ ta nhiều điều,...
Nhận xét
Đăng nhận xét