TRỞ LẠI, - sống dậy ký ức xưa,...

 Lưu trữ, 

@@@

Nguồn bài và ảnh từ Trang CÀ PHÊ VÀ SÁCH

Bài viết này sống dậy trong tôi những ký ức xưa, thành tươi mới....

Xin phép tác giả mang về lưu trữ ở đây,

Trở lại

Les roses comme avant palpitent, comme avant…
(Verlaine)

Chị Minh Hòa gửi cho tôi và Ly Vân đường link trang “Tản văn hay” do nhà văn trẻ Hồ Huy chủ biên rồi tha thiết nửa mời nửa thúc giục hai đứa chúng tôi quay trở lại con đường viết lách như ngày xưa ở Yume. Tôi bỏ viết tản lâu rồi. Đến viết blog giờ cũng ngại; nhưng nhìn chị ríu rít, nhiệt tình và mong đợi tôi lại mềm lòng, hứa hẹn.
Mấy hôm rảnh, tôi vào “Tản văn hay” xem qua một lượt, “gặp lại” khá nhiều gương mặt quen. Anh Ngô Văn Cư, anh Hoàng Trọng Muôn, chị Lê Hà Ngân của BlogTV; Tịnh Thủy, Đức Tĩnh và một số bạn bè ở Yume; Hoàng Hạnh, Lê Hải Kỳ từ Gác Sách… Người biết nhưng không quen cũng nhiều còn người mới thì ra vào tập nập.
Phải công nhận trang “Tản văn hay” của Hồ Huy hoạt động hiệu quả. Số bài viết gửi lên trang mỗi ngày đến vài chục. Bài viết hay mỗi tháng đều đặn được bình chọn – trao giải. Lại còn chuyên mục đọc diễn cảm tản văn, lồng nhạc nền, biên tập những bài viết hay rất chỉn chu của ban biên tập…
Nhưng,… không biết do bản thân tôi tình đã cạn, yêu thương đã mờ, sống vừa khô vừa nhạt hay do tản văn bây giờ viết khác mà đọc rí rách suốt cả tuần tôi cũng khó lòng chọn được vài “cái tản” đúng gu…?! Tản bây giờ bị lạm dụng ngôn ngữ sáo mòn nhiều quá. Tả trăng tả gió tả mùa nhiều quá. Phong hoa tuyết nguyệt nhiều quá. Ôn hàn kể khổ, nhớ thuở ban xưa cũng nhiều…
Tự dưng nhớ cái chất tưng tửng, ngông nghênh mà đượm tình trong tản của Ly Vân. Nhớ sự điệu đà mà mênh mang cảm xúc trong tản của Việt Hà. Nhớ cái thành thật dung dị của Tú Thuyết. Nhớ kiểu viết lưng chừng, đang nói cái này, thoắt cái nhảy sang cái khác rất thông minh và bất ngờ của An Nhiên và anh Minh Hoàng. Nhớ kiểu viết khoa học rõ ràng nhưng nhẹ nhõm của bạn Như – Thợ Làm Vườn. Nhớ cái cách vặn xoắn và biến tấu ngôn từ kỳ lạ cùa Khìn và Tanka. Nhớ những câu thơ hực lửa của chị Thúy Tím, đầy nhạc điệu của chị Kim Ánh – Mùa Bụi Bay và chạm lòng trắc ẩn của anh Trịnh Tuyên. Nhớ kiểu viết âm trầm gợi tả của anh Chu Nhạc. Nhớ cả sự kể mà như không kể, lan man một cách láu lỉnh của bạn Xuân Hạ Thu Đông. Những cách viết ấy, tìm đỏ mắt trong “Tản văn hay” đều khó thấy…!
Hôm qua, anh Trần Hồng Giang “tìm được” tôi trên facebook sau gần chục năm mất liên lạc. Anh xúc động, bảo rằng anh tìm tôi mãi nhưng tôi như thể bốc hơi bay mất ấy. Tôi không dám thú thật với anh thi thoảng tôi vẫn lén sang fb của anh thăm anh thoáng chốc. Biết anh khỏe là được, còn thì ai cũng có việc riêng, nhũng nhẵng dăm ba cái like hay comment lớt phớt làm gì. Anh hỏi thế là tôi bỏ cái nick “Cf&S” thật à, không viết nữa à khiến tôi phì cười, trêu anh nick của tôi là “Cà phê và sách” chứ có phải là “Uống café, đọc sách xong rồi cố mà viết lấy được” đâu. Hai chúng tôi cùng cười ha hả…
Thật ra tôi vẫn uống café – dù không thường xuyên lắm. Đọc thì tôi vẫn đọc mỗi ngày. Thói quen ấy ngấm vào tủy rồi, không bỏ được. Riêng viết thì thôi. Viết tản, hay viết blog là cách để tôi ghi ra những cảm xúc không thể giải tỏa bằng lời. Không mưu cầu “giữ phong độ” hay bất cứ điều chi khác. Khi đã không còn gì “cần nói” thì viết chỉ là một sự cưỡng cầu…
Đêm trước, sau cơn mưa tầm tả, vườn quỳnh nở hoa trắng xóa cả góc sân. Và lòng tôi thì quanh quẩn với bài thơ “Trở lại” của Hồ Dzếnh, viết năm 1969. Năm đó, tôi còn chưa ra đời…!
Trời trong đến nỗi không mây
Cây im đến nỗi bóng đầy mặt sân
Ta về giữa xứ bâng khuâng
Nghe thơ lục bát reo vần nhớ xưa
Chạy dài lớp bí giàn dưa
Vẳng nghe dấu cũ, hồn mơ đường tàn
Mộng lòng xây giữa nhân gian
Một gian nhà nhỏ, mấy giàn trầu không
Những người ta vẽ chưa xong
Thi nhau trên bức bình phong méo đầu
Phẳng lì ngõ trước, ao sau
Đêm đêm cá đớp trăng sầu, đêm đêm
Còn người ta gọi bằng tên
Nhớ ta nhưng cũng thành duyên lâu rồi
Mộng tàn, nước chảy, mây trôi
Ta lui hồn lại nhưng đời đã xa…



Nhận xét