Ca khúc VÀ CẦM MỘT CHIẾC LÁ....

 


@@@

Trước đó,.nhạc sĩ Phạm Quang Hiển cũng đã phổ và giữ nguyên theo tên bài thơ:




@@@

        Bài thơ KHI ĐÓ, NỖI BUỒN,... tôi sáng tác từ 39 năm trước, được tôi đăng trên Facebook  ngày 05.12 thì mấy ngày sau, 10.12, nhạc sĩ Quang Hiển gửi chi tôi bản phiir bài thơ đó thành ca khúc VÀ CẦM MỘT CHIẾC LÁ,

        Nguyên gốc bài thơ đó như sau:
        

Anh cầm thư em trên tay
và cầm một chiếc lá,
mùa khô gửi tặng anh chao qua cửa sổ
đọc thư,
anh ngấm nỗi buồn em,
nỗi buồn sột soạt trên giấy
như những chiếc lá khô khẽ chạm vào nhau,
khi liệng mình buông xuống,
hôn nhẹ vào mặt đất,
mỗi chiếc nằm riêng một chỗ
lặng lẽ mộng giấc riêng tư
khi đó,
nỗi buồn thấm đượm.
Khi anh cầm thư em trên tay
và chiếc lá,
anh hiểu cả hai nỗi buồn kia
chính là nỗi đau lột xác,
chiếc lá khô tan vào trong đất
thân thể cây trụi trần sủi những chấm non xanh
cuối mùa khô oi bức chuyển cơn giông
bầu trời vằn dọc ngang chớp đỏ
sấm vật vã mình rền mặt đất khô cong
tung thân thể những chiếc lá khô theo chiều gió,
khi ấy,
vô vàn những chấm non tơ
xòe bàn tay mưa gõ
Anh biết,
em lại chính là em
khi đó,
là em khác với em xưa...
(Tây Nam bộ, mùa khô 1982.)


@@@

Trước đó, ngày 4.7/2011, tôi đã đăng bài thơ này trân trang Ngẫm ^ Vuếtblogtiengviet.net và nhận được sự bình luận của nhiều bạn đọc; Ví như:

Bình luận từ: hoangvan [Blogger] Email 04.07.11@12:27
Sự luân hồi đâu chỉ là sự tái sinh của thân xác. Tâm hồn con người ta, tình yêu của người ta, niềm tin cậy và sự gửi gắm nữa. Vấn đè là ai tin vào kiếp luân hồi, ai nhìn thấy dược "luân hồi"...Tình yêu là vĩnh cữu đấy thôi!


Bình luận từ: THÚY TÍM [Blogger] Email 04.07.11@12:32
 


Bình luận từ:
 HOÀNG HƯƠNG LAN [Blogger] Email 04.07.11@14:19
Anh à, trước đây em rất hay đến anh nhưng rồi khi biết anh là quan to lắm em rất ngại. Nhưng bây giờ đọc bài thơ này, anh cho em kết nghĩa nhé. Bởi em biết chỉ có người giàu lòng nhân ái, bao dung và đã cùng đau nỗi đau của con người mới có thể viết được như thế.
Em xin lỗi và cũng cám ơn anh!
Bài thơ hay đến mức không còn gì để hay hơn. Chúc anh đừng lật giở mình như lá khô đầu gió nhé




        Bình luận từ: tranhonggiang [Blogger] 04.07.11@15:28

Trước đó, nhqac
Anh Chu Nhạc!

Cái bài này giá được dán lên sớm hơn thì có phải là em có được thêm câu phỏng vấn hay nữa rồi không!

Bình luận từ: cafe-and-books [Blogger] 05.07.11@00:46
Em chào nhà báo,

Em đọc nhưng không biết nói sao.

(Xin anh đừng trả lời: CF, có lẽ thơ tồi chăng?! Không, thơ hay, chỉ có em cảm nhận rất tồi!)

Bình luận từ: PHAN THỊ HOÀI THỦY [Blogger] 05.07.11@06:22
Bài thơ xao xác những ưu tư ..

Bình luận từ: bichthuyhn [Blogger] Email 04.07.11@19:08
Anh Chu Nhạc à,
Thật lạ, không hiểu vì sao bài thơ này của anh lại làm cho em nhớ đến cuộc nói chuyện với một người nghệ sĩ mù. Anh ấy đã nói với em rất nhiều về những chiếc lá rơi. Khi mùa thu tới, điều mà anh ấy muốn làm nhất là ngồi ở một góc vườn vắng để được nghe tiếng lá rơi. Với anh ấy, tất cả cuộc sống mà chúng ta đang sống đều được vẽ lên rất đẹp bằng những âm thanh.
Em cũng cảm nhận bài thơ này của anh bằng những âm thanh như một người khiếm thị vậy! Cảm ơn anh nhiều! Em Thủy 

Bình luận từ: Nguyễn Vĩnh Tuyền [Blogger] Email 05.07.11@10:58
KHOẢNG LẶNG
Tri ân Người – Mùa Khô
Những chiếc lá ngấm buồn
Muốn chữ bay trên giấy
Sột soạt màu trắng suông

Lá mùa… và sấp thư
Hai nỗi đời chiều buông
Buồn vạn niên trùng xuống
Lặn, chìm giấc riêng tư…

Xa, xưa – khác rồi ư?
Anh vẹn nguyên màu nhớ
Em vẹn nguyên hương thở
Trầm mặc thơ giao mùa…


Bình luận từ: Nguyễn Đình Xuân [Blogger] Email 04.07.11@22:32
Bài thơ viết cách nay ngót 30 năm, bây giờ NCN có viết được thế không nhỉ? Chắc khó, cảm xúc lúc đó "buồn trong trẻo" thế cơ mà.


































Nhận xét