@@@
Cánh đồng gió thổi rỗng không
Đâu hàng cây tới mênh mông chân trời
Nhớ mùa lá rụng bời bời
Vun vào đốt sưởi ấm người, đông xưa,
Đâu bờ mương gió nồm đưa
Cỏ xanh xanh biếc như chưa bao giờ
Chiều hè diều giấy tuổi thơ
Vút cao cao đến bất ngờ, ước mong,
Đâu bờ tre dọc triền sông
Bầy chim chèo bẻo vít cong bóng chiều
Giậu mồng tơi xác tiêu điều.
Cô hàng xóm cũ dạt xiêu chốn nào,
Lặng thầm hóng với trời cao,
Dở hơi mơ chuyện tào lao một thời...
Nhận xét
Đăng nhận xét