@@@
Đêm trước, ngủ mơ vẳng tiếng mưa nhè
nhẹ, rơi rơi, ru rín, rả rich… Sáng dậy, mở cửa nhìn ra thấy mái hiên nhỏ giọt,
lối vào ngõ nhà ướt át…
Đi đường, cân nhắc rồi thây kệ, chẳng áo
mưa gì. Trời mờ hơi mưa, xuyên màn mưa bụi, lúc đầu không sao nhưng chỉ một
chút là bụi nước mờ mắt kính, vạt trước áo khoác ngoài cũng nhếnh nháng… Ấy là
chút lộc sớm của mùa xuân...
Lâu rồi, mới thấy đây. Tự nhiên, nhớ mấy
câu thơ rất chi tinh tế của Lưu Trường Khanh, một thi nhân đời Đường (Trung
Quốc), trong bài thơ Biệt Nghiêm Sĩ
Nguyên, đã viết “Tế vũ thấp y khan
bất kiến/Nhàn hoa lạc địa thính vô thanh”, dịch nghĩa tiếng Việt là “Mùa phùn làm ướt áo, nhìn mà chẳng thấy/ Hoa
nhẹ nhàng rơi xuống đất, nghe không thành tiếng”. Quả là hay và tinh tế làm
sao. Được biết, hai câu thơ này từng được sử dụng làm đề thi cho học sinh toàn
Trung Quốc trong một kỳ thi tốt nghiệp bậc Trung học phổ thông. Một người bạn
thơ của tôi, blogger Hoa Mai đã dịch là “Mưa
phùn áo ướt nhìn chẳng rõ/ Hoa rơi từng cánh bẫng như không”. Thế cũng là
hay.
Tiết mưa phùn, mưa xuân, hơn ngàn năm
nay vẫn vậy. Thời ấy, thi nhân Lưu Trường Khanh, đi thuyền dọc sông, gặp tiết
mưa xuân đã cảm thán mà viết vậy… Đến thời nay, nhà thơ xứ Việt mình, Trần Đăng
Khoa, cũng tài tình lắm thay khi tả cảnh mưa phùn, mưa xuân, trong bài thơ Mưa xuân, đã hạ bút: “Mưa bay như khói qua chiều/ Vòm cây như nhỏ
giọt đều qua đêm/ Tiếng mưa vang nhẹ khắp miền/ Lòng rung như chiếc lá mềm, khẽ
sa/ Sáng ra, mở cửa nhìn ra/ Vẫn mưa mà đất trước nhà vẫn khô”…
Nhưng tiết mưa phùn, với người thành
phố, có thể làm người ta khó chịu, bởi sự ướt át, nhớp nháp, ẩm thấp, nhưng với
nhà quê, mưa phùn có cái duyên và sự thú vị của nó. Sống ở quê lâu, nhìn đâu
cũng thấy sự chuyển biến của vạn vật theo tiết trời… Ngoài cánh đồng, sau nhưng
ngày rét khan khô hạn, mưa phùn đất ẩm, những chân ruộng chưa vỡ, rau khúc miên
man màu xanh non, còn chân ruộng mạ, mỗi ngày nhìn cũng đổi khác. Cây vụ đông
như su hào, bắp cải, cải cúc mỡ màng hơn. Trong làng ngoài ngõ, ướt át lầy bẩn
bùn đất có đấy, nhưng ta sẽ thấy thú vị khi thấy vạt bèo trên ao cạn đã xanh
hơn, hàng rào cúc tần, xương rồng thì tươi roi rói… Trong vườn, những vạt cải
sót, cải giống lên ngồng rung rinh hoa vàng ngậm nước mưa như nạm ngọc. Và,
những cây bười, cây chanh hoa đâm nụ sớm hương lan dìu dịu… Bày gà mẹ, gà con
túc túc dắt nhau tìm bới, bắt sâu bọ, côn trùng trong đất ẩm… Mọi vạn vật đều
cựa quậy, sống động hẳn lên, chờ tiết xuân sang,… Mưa phùn là tín hiệu đầu tiên
của mùa xuân đấy…
Ấn tượng làm sao, trong màn mưa bụi
giăng mờ ngõ xóm, là những loài hoa màu đỏ. Và nữa, màu áo đỏ, khăn choàng đỏ
của các chị, các cô gái quê cũng ấn tượng và có sức khơi dậy trong ta niềm hứng
khởi xuân !...
Nhận xét
Đăng nhận xét