SÔNG NHO QUẾ NHÌN TỪ MÃ-PÌ-LÈNG
@@@
1.
Ai
cùng tôi
Mèo Vạc
ta lên
những đá cùng đá
chất ngất mây
lởm chởm găm đáy vực
giăng giăng
ngang lối chân trời,
chiều về
khói mây bồng bềnh
biển đá ngỡ trùng khơi...
Ai
cùng tôi,
sẻ chia
nỗi niềm đá
đêm ngày mòn mỏi
tắm nắng
gội mưa
ngậm sương đêm
nhuần nên ruộng cạn
vậy mà,
lưỡi cày nạy đá
lâng câng
chân bò trầy trật
bàn chân người
bước đi
lõm sát tận mu.
Đá vã mồ hôi,
người đổ máu
ngày qua ngày
tháng lại tháng
năm cùng năm
leo trèo
trỉa bắp
ngô thương người
giận đá
mà lên,
lá xanh trời
bắp vàng giấc ngủ vùi
còm cõi
nuôi những phận người
truyền kiếp...
Đá mơ mộng,
người thì chân thật
lấy miếng ăn
làm trời
đá có thấu cho chăng ?
2.
Ai
cùng tôi
ngước đỉnh mây trôi
lên Mã-pì-lèng
bao đời
ngựa chồn chân quỵ gối
bên
đá dựng trường thành
bên
trượt sâu bóng tối
thăm thẳm
chiếc gàu nhỡ tay
rơi
qua một ngày
vẫn lưng chừng núi
hun hút
đáy sâu
dòng Nho Quế uốn mình
luồn sợi chỉ bạc
mong manh
qua trùng trùng lưỡi đá
cứ thế
loanh quanh
chẳng rối
cuộn thời gian
thả ước vọng
về xuôi
đã vậy ngàn đời...
Chon von
vách cao
lẫn với mây trời
những nếp nhà Mông
ngày đêm tỏa khói
ngầy ngậy
mèn mén
khen khét
củ lùi,
thịt nướng
dậy mùi
nồng nồng
hơi rượu,
bao nhọc nhằn
kiếp người
bao ngang tàng
kiếp núi
đắm mình
tắm gột cơn say
sinh thực
thâu đêm
chập chờn
tới ánh ngày
lại dậy sớm
đi nương
đàn ông
ôm việc nặng
đàn bà
địu con leo dốc
vừa đi vừa se gai
chẳng cần gì cho mình
dành tất
để ngày mai...
3.
Ai
cùng tôi
đi chợ Khâu Vai
năm chỉ một lần
thỏa khát khao
bụng trai gái
mong ước cả một năm
ước ao suốt một đời
dằng dặc
nỗi người...
Đàn ông
hùng hục
sẵn lòng
đốt sức
bạt cả núi,
tung hê trời
đàn bà bền bỉ
lầm lụi xay ngô
nơi góc tối
se sợi gai
nối tình như sông
địu con
mòn mỏi
còng lưng
để đợi
một ngày,
mỗi một ngày thôi...
Ai
trả lời
tình yêu
là cái chi chi,
mà khiến con người ta
khổ vậy?
giản đơn,
đến Khâu Vai
là thấy,
tình yêu chẳng giống cái
gì...
May ra,
chỉ có trời
biết tình yêu
là giống cái chi,
có thể làm mây ngừng bay
gió ngừng thổi
trời đang sáng thành tối
đêm tối bỗng sáng trưng
sông chảy ngược
biển nên rừng,
núi hóa vực
khi rồ dại
khiến người ta không còn là
người nữa,
nhanh tàn lụi như lửa
âm ỉ nung như lửa,
mềm mại luồn như nước
mãnh liệt cuốn phăng như nước
và khiến con người ta
mãi mãi
là người...
Kia,
những cặp gái trai
không tuổi,
thấp thoáng sau những mỏm đá,
lùm cây
lẫn vào đêm
nhập cùng ngày
hòa vào đất trời,
bản thể
nguyên sơ...
4.
Ai
cùng tôi
trên Đường Hạnh Phúc
ngoằn ngoèo,
vách đá
thung mây
quanh năm
đắm sương
say
khuya sớm
xiếc trên dây
lảo đảo
mà chẳng bao giờ ngã,
chấm đỉnh núi này
quơ đỉnh núi khác
chạm mặt không gian
vuốt mũi thời gian...
Một thuở
gian nan
sao thấu... ?
Ai người
Cao-Bắc-Lạng
ai người,
Hà-Tuyên-Thái
ai Hải Dương,
ai
những ai ...?
Hai triệu ngày công
ngót sáu năm ròng,
hàng ngàn thanh niên
cả vạn dân công
mười sáu dân tộc anh em
tay nắm tay
dốc sức
nào choòng sắt
quang mây
rọ tre
vai gày
chân đất,
núi bạt
đèo san
ba triệu khối đá
ai nắn nên con đường mềm
mại...
Ai
đã từng đổ mồ hôi
và máu
thấm từng kẽ đá
nơi đây,
ai còn
ai mất
ai ghi danh vào sử sách
ai chẳng biết tên
ai không rõ mặt
ai là ai
không một ai
dám chắc
đo thấu gian khổ
đất này...
Chỉ có đất trời
chỉ có mây bay
chỉ cỏ dại là muôn đời
thấu hiểu...
Và dưới kia
dòng sông
mãi chảy
chở công lao về xuôi
máu dành thấm
đất này...
5.
Ai
trước tôi,
dân tộc anh em
tay nắm tay nhau
dốc sức
nào choòng sắt
quang mây
rọ tre,
núi bạt
đèo san
ba triệu khối
nắn mềm mại
con đường...
Ai
đã từng đổ mồ hôi
và máu
thấm từng kẽ đá
nơi đây,
ai còn
ai mất
ai ghi danh vào sử sách
ai chẳng biết tên
ai không rõ mặt
ai là ai
không một ai
dám chắc
đo thấu gian khổ
đất này...
Chỉ có đất trời
chọn vùng đất địa đầu
không phải nơi mình chôn rau
làm đất sống
chọn mảnh đất khô cằn
là quê hương thứ hai ...?
Phải chăng,
em
cô gái miền xuôi,
thời thiếu nữ
mộng mơ
miền sương trắng
sớm chiều vương đầu núi
mơ hoa nở
bướm bay dọc suối
mơ chàng trai ngược
vai rộng
bụng thon
ngực nở như vòm
vai quàng nỏ
tay dao quăng
sức vóc vâm
chạy phăm phăm
khỏe hơn chàng Lía...
Chàng,
đốn củi
giăng lưới
bẫy chim rừng
bắt cá suối
tìm săn những con thú to
bạt núi mở rãy
dựng nhà,
thành vị hoàng của rừng
thiêng,
chàng truyền tin
tuyển hậu,
em
cô gái miền xuôi
mộng
thành bà chúa rừng xanh...
Em
rời quê,
bỏ cả thị thành,
bỏ cả mối tình
thuở học trò
theo một chàng trai
về núi
chọn cao nguyên đá
làm quê mới
lấy giường đá
thay ổ rơm
lửa rãy đốt nương
thay khói lam chiều quê cũ
gió ngàn sương giá
thay ngọn gió đồng quê mỗi
chiều hôm
tiếng choòng đục đá
thay tiếng chổi quét lá tre...
chỉ đêm đêm
thao thức với canh khuya
nỗi nhớ mẹ thương quê
thả rông
như chó hoang
chạy điên dại
khắp đại ngàn sông suối,
em lắng nghe
giọng nói
của mối tình xa
xao xuyến vọng về
như an ủi
vuốt ve,
thiếp đi
trong hoang nồng mộng mị...
Và sớm mai,
khi mặt trời đội núi
chim rừng chíp chiu
ca khúc đón ánh ngày
em
rụi mắt
bừng
như thuở thơ ngây,
trẻ trung
cho ngày mới
chăn thả
tiếp
giấc mơ thời vụng dại
trên những đỉnh núi hoang
chan chứa nắng mưa ngàn...
6.
Ai
cùng tôi
lang thang
vạn nẻo xứ này
theo bóng mây bay
đến những bản làng
khuất lối...
Ai
cùng tôi bám núi
lên thăm lớp học
chênh vênh
đám học trò chân đất mùa đông
mặt lem phấn mắt đen tròn ngơ
ngác
cố học lấy cái chữ
làm người,
Em
cô giáo miền xuôi
nhiều năm rồi
cắm bản
thương bày trẻ
ban ngày làm cô
tối về làm mẹ
lấy vất vả làm vui
vài bộ áo quần đẹp
may đã lâu rồi
chẳng mấy khi được diện,
đêm gió ngàn
chăn đơn gối chiếc
quờ tay tìm hơi ấm
trống không,
nén
tiếng thở dài
nước mắt nuốt vào lòng...
Em
cô y tế thôn bản
ngày lại ngày, mờ sáng
thấu canh khuya
lo theo cái ốm của người
tất bật ngược xuôi
nhiều khi bát cơm đưa lên
miệng
chưa kịp ăn,
đặt xuống
choàng vội túi y cụ
chéo vai
quáng quàng
băng lối tắt
ngõ gai
kịp tới cứu người
kịp đón đứa trẻ
chào đời
quệt tay
lén chùi nước mắt
hòa niềm vui
làm mẹ...
Vậy mà,
khi trở trời
trái gió
cơn sốt ào đến bất ngờ
một mình
một cái chăn
cắn răng ghì cái lạnh thấu
lòng
cong người xua đi cái nóng
nhăn mặt nuốt tiếng rên
ngợp họng
vã mồ hôi
là bớt sốt thôi mà...
Ôi
thèm nghe
một tiếng người
cho bớt tủi,
sốt qua...
Vật vã
mong
trời chóng sáng...
7.
Ai
cùng tôi
trở lại Mèo Vạc
uống rượu ngô
ly còn nóng trên tay
đếm rượu nhỏ giọt
tí tách
mà say
ngồi bên bếp lửa
ngó qua khe cửa
thấy sương bay
núi chao nghiêng
sông chảy trên mây,
ngửi mùi phân bò
nồng nồng
xông ngái mũi,
tự tay chất thêm củi
rỉ rả
hỏi chuyện cặp vợ chồng Mông
chuyện yêu nhau ngày xưa
nơi phiên chợ mùa đông,
chàng
uống cạn dăm bát rượu
vẫn sung sức
khoe khèn
chân nhảy lò cò
quay tít cung thang
cất lên điệu khèn tình ái
nàng
mê điệu khèn
mê sức rượu
mê sức vóc đàn ông
tràn căng
hừng hực
mà nên vợ nên chồng
no đói cùng nhau
từng ấy năm ròng
của nả
giống vốn
gần chục mặt con
giờ thì kiệt sức...
Ngôi nhà tường đá
chênh vênh bên mép vực
đi chợ phiên
mất nửa ngày đường
thăm hàng xóm gần
cũng cách mấy cái nương
buồn
thì rượu chơi
chán
lại ngủ vùi
mơ giấc
thời trai trẻ,
bước ra cửa
đất trời vẫn thế
núi sông kia
đã gần hết kiếp người
ngước mắt
trông
ngàn lau
trắng xóa trời...
8.
Ai
đã chờ tôi
trở lại Mèo Vạc
hằng năm
khi gió heo về
cao nguyên đá
hươm vàng
mỗi chiều ngả bóng
cao nguyên đá
toát lạnh
đêm suông...
Ai
đã cũng tôi
nghe hổn hển đại ngàn
ngợp thở
man dại gào hoang thú
tìm bạn
mầm cây cựa mình
trong kẽ đá
nghển trời đón những ánh sao
băng
đất trời hỗn mang
vạn vật hỗn mang
cái sống
thời hoan hỉ...
Ai
khi tôi về xuôi
thì ở lại
sống cùng muôn trùng sông núi
ngày lại ngày
nhẫn nại
ghi
từng dòng
biên sử
nâng niu
mỗi nếp gấp thời gian
khắc trên bìa
cuốn sách đời
hai chữ
Hà Giang...
miền yêu dấu
nơi mình đã chọn
làm quê hương
nơi mình về làm dâu
rồi sinh nở
và nuôi con lớn khôn
nơi đánh đổi cả một thời vụng
dại
nơi chua cay
chát mặn
ngọt bùi,
nơi tiếng lòng thầm thĩ đêm
thâu
đã rủ rê mình trốn chạy
nơi níu giữ
bàn chân đi
ngần ngại
so đo chi
canh bạc cuộc đời này...
Thôi thì,
khi một đã liều
lúc ba đã dám
bảy nhiều chi đâu
lo toan
thời đã duyên nhau
thì đi chót phận
dẫu nhàu
cũng chơi,
gặp người đây
chậm mất rồi
có thương
thì nhớ
khi rời chân đi
non kia
ngàn tuổi
đương thì
sông kia
dẫu uốn
chẳng đi lạc dòng...
Vạn trùng trời đất
thong dong
mỗi năm
trở lại
cho lòng
phải nhau...
9.
Thấu lòng
chẳng ngại bắc cầu,
mây vờn vách đá
sông sâu thác ghềnh
lên cùng trời đất
mông mênh,
sáo chiều
thả nỗi lênh phênh
kiếp người,
ta lên
vì khát
ai ơi,
hít bầu sông núi
cho vơi nỗi niềm
nhớ người
ta thả vào đêm
sâu miền hoang dại
đẫm mềm
cỏ non...
Ta lên
vượt Cổng trời Quản Bạ,
vẫn xuân thì
đào muộn đương hoa
men xuân la đà,
lễ Cấp sắc người Dao
bầu không huyền ảo,
men rượu bản Nặm Đăm
làm trời đất điên đảo
hừng hực sức thiên nhiên,
phơi phới sắc đào,
cây khô bờ rào
cựa mình
nảy lộc,...
Ngược dốc,
ai cùng ta
ngược dốc
vượt Yên Minh,
Đồng Văn trước mặt
Sủng Là
nhà Pao
sống dậy nỗi đam mê
những trai gái Mông
nô nức
chợ phiên
sắc váy áo
phải lòng con mắt
bờ suối
đầu nương
yêu nhau
quần quật,
mẹ cha không ưng
cứ bắt vợ về nhà
và những mối tình già,
âm thầm xó tối
trả nợ tình của thời trẻ dại,
mẹ lớn đi rồi,
tìm mẹ bé,
tinh lực
thâu đêm
phờ phạc cả nương đồi...
cái lý người Mông
lý của đất trời,
lý của cuộc đời,
đến tận cùng
phải trái,
ai mà chẳng
có khi rồ dại
đứng tuổi rồi
nghĩ lại
ước ao.
giá ngày ấy
giơ tay hái trời sao
xâu thành chuỗi
tặng người yêu dấu,
đào nguyên Sủng Là,
hoa thảm về Phố Cáo,
bỗng sững sờ
trước sắc trắng hoa lê...
những giọt sương
như an ủi vỗ về
nỗi đau
nhân tình thế thái,
đá mùa xuân
dẫu còn tê tái
lòng khao khát trổ hoa...
Nỗi niềm người xưa,
như có
như chưa
lắt lay
cùng mây trắng,
mây trôi đi
sậy lau ở lại,
rau cải rau răm
chuyện thật ở đời,
những con người
mỗi kiếp phận
một thời,
nếm mật nằm gai
cực nhục trần ai,
trí tưởng cầm tù,
thân xác mục hoai
cả khi còn đang sống,
bởi tai họa
từ trên trời
rơi xuống,
đôi bàn tay
chống trời,
liệu chống nổi chăng,
hoa đào
hoa lê
cùng mây trắng
ngàn năm,
cả lau lách
về đây
cùng an giấc,
ru
những tâm hồn
xưa từng nghẹn hóc,
thở hắt ra
hồn bảng lảng
không tan,
hóa thành hơi
làm mây
mưa
thấm
đá khô cằn,
chắt lệ
làm nên dòng Nho Quế,...
10.
Ai
đã cùng tôi,
một lần lên Mã-pì-lèng,
ta lại cùng nhau
thêm lần ngược dốc,
đèo ngựa quỵ gối,
bốn mùa mây bay,
ngửa bàn tay
hứng sương từng giọt giọt
úp bàn tay,
tiếp nước
cho dòng Nho Quế,
đầy hơi
bạn của tôi ơi,
đừng cho là
ngộ thế,
giọt sương kia,
bé xíu
sao đủ nước cho sông,
ức triệu li li,
nước sẽ nên dòng,
quy luật muôn đời là vậy,
Nho Quế ngày xưa
dẫu nhỏ vẫn một dòng,
đã ngàn năm trôi chảy,
lách kẽ đá,
xuyên địa tầng chất ngất,
chảy quanh co,
thăm thẳm ngút ngàn,
lệ trời,
huyết đá
mồ hôi giang san,
hòa chung nhau
nên huyết mạch non ngàn,
tạo dựng
hồn thiêng sông núi,..
Chẳng vậy mà,
Nho Quế
nghìn năm rồi
không mỏi,
nuôi cơ thể biên cương
sức vóc anh hào,
trấn một dải giang san
chót vót tận trời cao,
vạch vành đai
cương thổ
chướng khí lam sơn
bắc ào ạt gió
trùng trùng núi,
dựng lên
sông dẫu mảnh
vung ra như kiếm sắc,
bao đời nay
giăng thành lũy
đất này
để Lũng Cú
quốc kỳ
mãi tung bay,
phủ rợp trời
biên ải...
đã ngàn đời
bao linh hồn
tụ lại
dọc biên cương
dâng khí phách
kiên cường,
cánh cung đá,
giương lên
lau lách
hóa tên
nước sông kia,
rượu trận
trời ban tặng,
như nghìn đời nay,
ba quân
tướng sĩ
từng
"hòa nước sông
chén rượu ngọt ngào"...
chiến lũy
lòng người,
dâng
tận trời cao...
11.
Đất nước tôi
nơi đầu núi.
Cổng Trời đá,
Bắc trấn,
còn đây
Cổng Trời đất,
lan tỏa,
phia Tây
cánh tay vươn
Tây Côn Lĩnh
mờ sương,
chín mươi chín khúc quanh
thung lũng Hoàng Su Phì
ruộng bậc thang
đẹp như tranh thủy mặc.
ai tạc nên mặt đất
ai bạt núi be bờ
bao kiếp bao đời
thành ruộng mật bờ xôi
làm ra những mùa vàng
no ấm?
Chiêu Lầu Thi
chất ngất
chín bậc đá lên trời
trong mây
lẩn khuất
chín bậc tình yêu
chín bậc kiếp người
chốn ngày xưa
khỉ ho cò gáy
những người con của núi,
theo Cụ Hồ.
đánh đuổi giặc Tây,
trời tự do
vẫn đầm ải tháng ngày,
cổ cày vai gùi
lẽo đẽo chân bò
lông chông ruộng đá
lúc thảnh thơi
có rượu ngô
tiêu sái,
đời đơn giản vậy thôi,
thả hồn cùng gió núi
bay trên giang san
chẳng màng chuyện buồn vui
sướng khổ ở đời
suốt một kiếp người,
vời vợi non cao
thẳm sâu cùng cốc,
kiếp khó nhọc
vẫn hoàn khó nhọc,
nhưng quên trời
cũng khoan khoái lắm thay,
thế thì,
than chi
chút vất vả mỗi ngày,
dưới chân mù sương
lấp lánh dòng sông Chảy...
Bên kia
bờ sông
núi đồi
bao đời vẫn vậy
Cốc-pài chợ phiên,
tấp bập bán mua,
váy áo Mông Dao
sặc sỡ gọi mùa,
sản vật đất ban
cái con trời tặng...
bình yên gieo trồng
trỉa bắp se lanh
mặc thị phi
nhân loại chúng sinh,
thênh thênh
đời
ta
tự do
nơi đầu núi...
12.
Đất nước tôi
nơi đầu núi,
từ thuớ khai thiên,
đá trời
chồng chất,
tua tủa mũi lao
xuyên thủng mây bay
dưới chân
sơn hà giăng bày
như trận đồ bát quái,
chẳng ai muốn
gồng mình lên vậy,
bão lũ giông trời
quần thảo tứ mùa,
giặc giã
rình mò
thôn tính, hơn thua
suốt mấy ngàn năm
ngủ
chưa tròn giấc,
tay chống trời
chân thì đạp đất
đàn ông
làm thơ và đánh giặc
đàn bà,
dệt vải và nuôi con,
bầu vú như ngọn núi
sữa chảy thành sông suối,
nuôi giống nòi
ngày qua ngày.
tháng qua tháng
năm lại năm
từ thế kỷ này
sang thế kỷ khác,
chẳng ai muốn
việc cung tên giáo mác,
chỉ những mong
thưởng trà,
ngắm trăng
làm thơ
chuyện nhà nông
tát nước be bờ.
cày cấy và gặt hái,
hưởng thành quả
sau những ngày vất vả,
vậy mà,
đâu có được yên,
chiến tranh
chiến tranh triền miên
gieo rắc bao chết chóc
từ thuở đầu
lập nước
đã kẻ tranh gianh
giang sơn gấm vóc,
buộc dân lành
buông bút cầm gươm,
đá núi dựng thành,
suối sông giăng bẫy,
địa lợi thiên thời,
nhân kết làm đôi
ngàn vạn triệu đôi
đúc thành một khối,...
Tan giặc nước,
lại về
trồng cây cối
chăm việc nông tang
vui với ruộng vườn
lúc rành dang
bầu rượu túi thơ,
ngâm khúc khải hoàn
tình sông
nghĩa núi,
đất nước tôi,
chênh vênh
nơi đầu núi
ngàn năm mây bay,
vững chãi,
trường tồn... ./.
Nhận xét
Đăng nhận xét