@@@
Những ngày nắng nóng đầu hè.
Vậy mà lại nhớ, lại thèm món canh rau tập tàng...
Thực ra, bây giờ, ra chợ, cũng có thể mua được món rau tập tàng để nấu canh.
Nhưng mà, nói đến món canh rau tập tàng, là nói đến cái thú phải tự kiếm, tự
nhặt nhạnh nơi vườn nhà.
Có lẽ, món canh rau tập tàng, là thứ canh rau có một không hai trên thế gian
này, chỉ riêng có ở xứ mình. Ấy là món cánh rau hái ở vườn nhà, ở hàng rào, dù
cây trồng hay cây mọc dại ăn được. Ngày đi học ở quê, nhà tôi cũng có vườn
rộng, nên rau trồng và rau dại đều nhiều. Dịp xuân hè, mưa nhiều, rau lên xanh
tốt bời bời. Mỗi tuần, dăm bữa ăn rau tập tàng. Mẹ tôi, các chị tôi, và tôi
nữa, chỉ cần mang rổ ra vườn, nhặt nhạnh một nhoáng là đã trên lưng rổ, nào rền
cơm, mồng tơi, rau đay, rau mảnh cộng, la khoai lang, lá mướp non, lá ớt non và
nụ hoa thiên lý... Nấu canh cua là ngon nhất. Còn không, nấu với tôm khô, tép
khô, thậm chí nấu suông nêm chút bột ngọt là được nồi canh ngon lành; thêm cà
muối xổi, đĩa đậu rán, lạc rang mặn là nên bữa cơm thanh đạm, ngon miệng lắm
rồi.
Nhớ canh rau tập tàng, là nhớ về mẹ. Người mẹ vất vả, tần tảo một đời vì con
cháu, nhất là mẹ đã đi qua những tháng năm tao loạn bởi thời thế, những cuộc
chiến tranh đầy hy sinh, chết chóc, những thiếu thôn về vật chất và đầy đọa về
tinh thần...
Mẹ bình dị như món canh rau tập tàng, mẹ vĩnh cửu như mạch nguồn chẳng bao giờ
khô cạn... Nhưng khi biết thấm những nỗi đau đời, biết thương cha nhớ mẹ thì
cũng đã muộn rồi. Song muộn, con hơn không... Lại nghĩ đến anh bạn, nhà văn
Trọng Huân, anh cũng đã già rồi, và mẹ anh cũng đã khuất bóng. Tháng trước,
cùng anh về thăm lại căn nhà trên mảnh vườn xưa cũ ven sông Luộc nơi phố bờ
sông trấn Ninh Giang. Anh đứng nhìn mảnh vườn đã sang tay chủ khác, mặt nhầu
nhĩ, tóc bạc già nửa mái đầu, lưng gù xuống, mà lòng tôi đầy lên nỗi thương nhớ
mảnh vườn quê. Dẫu sao, tôi còn chút đất với ngôi thờ tự, tuy chẳng đủ để trồng
rau, để lau hoang cỏ dại, đặng hái rau tập tàng... Song, nỗi khát khao có nhà
vườn canh cánh trong lòng anh, không còn đất ở quê mình thì anh dành dụm mua
đất xây nhà làm vườn ở quê vợ, một làng quê ngoại ô, nơi ngã ba sông Hồng và
sông Đuống. Nhưng thôi mà, Trọng Huân ơi, hãy chia sẻ cùng tôi nhé, những dòng
này, liệu có an ủi được chúng mình chăng: "... mình một đau/ mẹ những mười
đau /sông oằn lũ mùa thu/ lất phất trắng ngàn lau/ tôi lại thêm một lần/ lớn
dậy... Bằn bặt/ từ đây/ trên vai gày/ gánh/ tần tảo/ mẹ nặng thêm biết mấy/ cho
tóc tôi thêm xanh/ tóc mẹ bạc/ thêm phần/ bước thẳng bước xiêu/ bước chậm bước
nhanh/ đi về phía chân trời đầy giông gió... ".
Vậy thôi, cho tôi chia sẻ món canh rau tập tàng với nhé, anh bạn già đồng
nghiệp của tôi ơi ?!...
Nhận xét
Đăng nhận xét