ĐIỆP KHÚC & NHỊP CHẬM

 



@@@


ĐIỆP KHÚC &NHỊP CHẬM

 

Lâu ngày... mới trở lại nhịp sống thường ngày của Hà Nội.

          Sáng sáng, dù rất ngại, nhưng không thể không băng ra đường, hòa vào dòng người, dòng bụi bặm, xe cộ đủ loại lũ lượt chen lấn nhau mà vượt, mà rẽ ngang rẽ tắt. Đủ loại âm thanh...
Đúng là đủ loại thanh âm, và không thiếu tiếng cáu gắt, tiếng văng tục, tiếng lầm bầm rủa tả... Thôi thì rác tai.
        Trưa, lại lũ lượt kéo nhau đi ăn, cơm văn phòng, cơm bình dân, phở bún miến bên hè đường inh ỏi còi xe và bụi bặm... Ăn hì hục, húp xoàn xoạt...rồi cà phê tán gẫu và ngủ gật...
        Chiều, 4 giờ trở đi, nhớn nhác ra về, tranh thù bia hơi, chợ búa và kịp giờ đón con tan học. Lại ùn xe, kẹt xe... Ngắc ngoải trong vòng xoáy. Loanh quanh luồn lách, miễn sao để mình đi được, thoát ra được... Sẵn sàng tạt ngang đầu, nhảy xuống rãnh cống, chồm lên hè phố... Sống chết mặc bay, miễn là " ông" ( " bà " ) đi được. Kệ cha thiên hạ...
        Về được đến nhà, kể lại cho vợ ( chồng, hoặc con ) "chiến tích" của mình...
       Sáng mai lại là một ngày mới, chưa là thứ bảy, chủ nhật... Lại cuống cuồng vòng quay mới...
      Ôi thành phố tôi yêu, ôi những ngõ nhỏ phố nhỏ, ơi HN đêm trở gió, ơi lãng đãng chiều đông HN... Loanh quanh một hồi, thì vẫn là thành phố tôi yêu !?... Cứ vậy, điẹp khúc...

 

Lại lâu lâu, vào mạng xã hội, thấy cô bạn đồng nghiệp, cấp phó một ban biên tập báo than thở rằng : Những ngày qua bận rộn tối tăm mặt mũi, chờ mấy ngày nghỉ lễ định đi du hí xả trét, khi rủ con thì thằng lớn bảo còn bận đồ án tốt nghiệp đại học, còn cô con gái út ( sinh viên năm đầu khoa báo ảnh ) thì bảo " Tội gì mà đi chơi đâu xa tốn kém, Hà Nội mấy ngày này vắng hiu như mồng một tết, cứ chơi ngay ở Hà Nội có sướng hơn không ". Vậy là cô bạn đồng nghiệp đành ở nhà, ngủ và ăn cho thỏa thích, nên vốn đã màu mỡ riêu cua lại thêm mỡ màng hơn...
         Ngẫm thấy mình cũng vậy. Thằng cu lớn cũng đang bận đồ án tốt nghiệp, cô gái út học Trung học phổ thông thì đang thi học kỳ... nên bà xã có muốn đi lại không có đồng minh, thêm nữa cũng bận chợ búa cơm nước phục vụ thi cho hai đứa con...
          Kỳ nghỉ này năm ngoái, mình cũng mấy đồng nghiệp đi Hải Phòng, Móng Cái, có ghé thăm nguowif quen, họa sĩ họ Đặng ở Quảng Yên, viếng Đền Cửa Ông và thăm các nhà văn ở thị xã Cảm Phả...
Mình vốn dĩ kéo va li quanh năm suốt tháng công tác xa nhà. Có mấy ngày nghỉ, thực lòng chẳng muốn chơi đâu xa. Nếu vợ con có háo hức đi thì mình cũng chiều thôi. Song vợ con lại bận, thế là mình được nghỉ ngơi.
         Mấy ngày này, đường phố Hà Nội vắng hiu. Năm nay, không khí lạnh cuối mùa còn rơi rớt, đã sang hè rồi mà trời vẫn se se lạnh như tiết vào thu. Vài cơn mưa to theo chân không khí lạnh, rửa bụi bậm cho đường phố và bầu không khí ngột ngạt vốn có của thủ đô. Lại thêm, những "bụi" người và phương tiện thi nhau đổ về quê và đi du lịch hết cả rồi. Trời đất trong lành, tinh khiết hơn. Thật hiếm có năm nào như vậy... Thấy cô bé nọ nói có lý. Đất trời trong lành như vậy, cần chi phải đi đâu xa.
          Nhịp sống chậm.

Thật chậm.

Với riêng mình, gần một tuần qua công tác ở Đà Lạt, dần quen với không gian và khí hậu trong lành ở đó, nay được tiếp sức bởi " một Đà Lạt " ngay giữa lòng Hà Nội, chẳng thú vị lắm sao ?!...
          Vẫn biết, chỉ vài ba ngày nữa thôi, lại là một Hà Nội ồn ào, náo nhiệt, bụi bặm, ken đặc những người và phương tiện...
          Ấy mới là Hà Nội, một bản nhạc lớn, cung đô trưởng, hiếm hoi có một khoảng lặng, và một vài nốt hoa mỹ...


Nhận xét