@@@
MINH TRIẾT CỦA DÒNG SÔNG
Ngày trước có một cậu bé. Đến tuổi đi học, lần đầu
tiên cậu biết được mình đã được sinh ra như thế nào, qua lời kể của người cha.
Rằng khi ấy, cậu đã có tới sáu người chị gái, mẹ cậu lại mang thai, lần này thì
cả cha lẫn mẹ đều chung một niềm tin mãnh liệt là đứa con thứ bảy sinh ra sẽ là
trai. Hôm mẹ chuyển dạ sinh cậu, cha đưa mẹ đến một nhà hộ sinh nằm trên phố bờ
đê, đường đi ngang qua một rạp chiếu bóng ngoài trời, khi ấy bắt đầu buổi chiếu
bộ phim có tên là Cầu Phúc.Lòng người cha khấp khởi, càng vững thêm niềm tin,
có người nối dõi tông đường.
Cậu bé được sinh ra từ sự giao
hòa giữa khí trời và đất, từ niềm tin của cha và lòng nhân hậu của mẹ. Cậu đâu
biết rằng, khi biết tin có con trai, người cha mừng tủi đến nghẹn ngào. Ông
lững thững bách bộ, lặng ra đứng trên đê bờ sông Cái lộng gió, mắt dõi vào lòng
sông.Trời đêm không rõ gì, nhưng ông biết, phía dưới chân kia, dòng sông đang
lũ mùa thu cuồn cuộn trút mình vào biển cả. Ông nghĩ về cội nguồn tổ tiên nông
dân thuần phác của mình, về sự khao khát vươn tới ánh sáng tri thức của cả một
dòng họ, để có những ông Nghè, ông Cống, ông Tú, và đến thế hệ ông là những ông
Ký, ông Phán. Danh vọng và phú quý ư ? Nó đến rồi đi như gió thổi trên thinh
không, như nước chảy hoài… Và tự nhiên, người cha nghĩ, mình cùng đứa con trai
nối dõi của mình sẽ trở về nơi xuất phát của tổ tiên, sống cuộc sống nông phu
chất phác ở chốn thôn dã…
Người cha thì thầm với dòng sông trước mặt, với cái chốn thị thành đô hội này,
mà một thời ông đã tung hoành, như thế ! …
Chiến tranh, bom đạn ngút trời.
Bảy tuổi, cậu bé theo cha mẹ về quê sinh sống. Trí óc non nớt khiến cậu tưởng
chuyến đi dài không biết ngày trở lại ấy, như bao lần cậu từng theo các chị về
nghỉ hè ở quê thăm bà ngoại. Những tháng năm chăn trâu cắt cỏ, mò cua bắt ốc
với đám trẻ làng, cậu hiểu thế nào là nắng hè le lưỡi chó, là nước ruộng mùa
đông chết cóng cá rô. Những lúc ấy, cậu bé luôn có một ước mơ nho nhỏ song cháy
bỏng, đó là lại được bớt tiền mẹ cho xem phim để mua thịt bò khô, ô mai mơ, rồi
chờ xem phim tháo khoán, hoặc xem bằng cách leo lên bờ đê nhòm qua lưới mắt cáo
của cái bãi chiếu phim ngoài trời, mà xem, như hồi còn ở phố. Ngày ấy, những bộ
phim "Tôn Ngộ Không đại náo thiên
cung", "Tôn Ngộ Không ba
lần đánh Bạch Cốt Tinh", đã vô tình khơi dậy trong hồn cậu ước mơ bay
bổng. Sau này, nghĩ lại thấy buồn cười, song quả là khi đó, nó lại nung nấu tâm
trí cậu, thúc giục và nâng đỡ cậu vượt qua hết thảy !...
Người cha, trước lúc mất, thì
thào đứt đoạn bảo con trai : " Ta đã làm đúng lời hứa… là đưa con…về với
cội nguồn xuất phát… của tổ tiên…Đúng hay sai…ta không biết…Bây giờ con đã
lớn…con tự quyết định lấy đường đi của mình…Hãy tha lỗi cho ta… những gì ta đã
làm cho con…nếu con thấy là …không phải ?!...". Cậu đã khóc, và đó chính
là những giọt nước mắt từ giã tuổi thơ, rửa trôi hết bao hờn giận trẻ con… Nước
mắt ràn rụa, cậu lặng lẽ nhìn người cha chìm dần vào cõi hư vô…
Đường đời vòng trôn thúng, bôn ba khắp nơi, đến khi trở về sống ở chốn sinh
thành, thì cậu đã là người đàn ông đứng tuổi, tứ thập bất hoặc. Bao đam mê khao
khát thuở nào chỉ còn một nửa, nhìn lạc thú không đến nỗi thèm khát, song cũng
chưa tới độ tĩnh tại để bỏ qua… Cái sự dở dở ương ương ấy, có khi lại là nguyên
nhân cho biểu hiện của lối sống vật vờ, vô trách nhiệm ?…
Cho đến một hôm, tình cờ đi
trên phố bờ đê, sực tỉnh nghĩ, sao mình không thử xem lại cái số nhà 29, nơi
ngày trước là nhà hộ sinh tư nhân mà mình đã sinh ra ở đó ( giờ đây còn in dấu
vết trong tờ giấy khai sinh ), nay có còn không ? Nhả tay ga, chầm chậm nhẩm
đếm, 37, 35, 33…ồ đây rồi…29- Cà phê giải khát Nhĩ Hà. Mùi cà
phê thơm lựng, mùi sữa ngầy ngậy, mùi quả tươi ngai ngái. Ngang qua rồi, còn
ngoái đầu nhìn lại, tâm trạng bâng lâng, tay lái lạng đi, suýt quệt phải chiếc
xe máy chạy ngược chiều. "Mắt mù à ?
Muốn đi Văn Điển thì bảo với ông mày một tiếng…nhớ"- Cậu thanh niên
choai choai phanh kít xe, phùng mồm trợn mắt quát. "Xin lỗi…xin lỗi. Tôi sơ ý ". Xám mặt, toát mồ hôi, nhăm nhăm
tập trung tay lái. Đổ dốc…à, còn nhớ trước mặt là bãi chiếu bóng ngoài trời
ngày xưa… Lại sừng sững một tòa cao ốc, dễ đến mấy chục tầng. Ngửa mặt ngắm
nhìn, lẩm bẩm đếm số tầng. " Chú ơi,
đi xe như thế nguy hiểm lắm…Sao chú không đỗ hẳn xuống, mà lại…?".
"Cảm ơn". Thiếu nữ mặc áo
dài trắng, đạp xe mini lướt qua, nhắc nhở. Ngẩn người nhìn theo, cô gái khẽ
quay đầu mỉm cười. Ồ đúng ra vẫn là một cô bé… Bỗng thấy lòng khoan dung. Nảy ý
định, quành xe dọc phố bờ sông. Gửi xe, leo tận lên bờ cỏ. Nhìn chênh chếch ra
sông. Bờ bên kia là làng mạc xanh bóng tre. Lũ mùa thu cuồn cuộn nước nâu đỏ.
Rẩm riu nghĩ, dòng nước kia từ đâu đến và chảy về đâu ? Từ nguồn, ra biển, thì
rõ rồi. Vòng tuần hoàn của nước chính là sự minh triết. Cũng thế, con người nảy
sinh, mơ ước, trôi dạt, định hướng, tìm đường, lẩn quẩn nơi ngã ba, ngã tư,
dòng xoáy, và đó là cơ hội, lựa chọn hoặc bị xô đảy, lại trôi chảy…lại mơ ước
và khát khao mới…
Ờ, hôm nào mình phải về quê.
Đã lâu rồi không viếng mộ cha mẹ… Rồi ra, mình sẽ làm… mình sẽ…Và mấy đứa con
mình lại cũng sẽ làm…sẽ…sẽ…sẽ…
Nhận xét
Đăng nhận xét