Về bài thơ CƠM CHIỀU MÔNG 8 THÁNG 3

 

Ở VĂN PHONG VOV MIỀN TRUNG



@@@


          15 năm trước, khi tôi còn đang "trấn thủ lưu đồn" tại một thành phố giữa miền Trung (Đà Nẵng), ngày 8.3, tôi đã tức cảnh sinh tình mà làm bài thơ này. Thường nhật, bữa cơm tối ở cơ quan chỉ có 2 người, tôi và anh bảo vệ. Hôm ấy, buối sáng, phái mày râu đã tưng bừng chúc mừng chị em. Buối chiều, cả cơ quan xin về sớm để hưởng bầu không khí 8.3 trong gia đình nhà mình. Cô nấu bếp cũng nấu cơm sớm hơn, để sẵn đấy, rồi khép nép: "Em xin phép về sớm một chút, anh nhé...". Chập tối, cậu bảo vệ lại nhỏ to : "Sếp ơi, thôi anh chịu khó ăn cơm một mình vậy... Rồi gác chùa cho em... Em xin phép về nhà một lúc... gọi là chúc tụng mẹ con nó ở nhà...". Ừ thì về đi. Thế là còn mỗi cái thằng sếp là tôi. Nâng bát cơm. Khó nuốt quá. Rót ra chén rượu. Tự uống... rồi thầm chúc vợ và con gái ở nhà (sáng đã gọi điện chúc mừng rồi), chúc các người quen là phái nữ. Rượu chưa cạn chén, cơm chưa xong mà thơ đã thành ...
         Thơ đây:


Cơm chiều dọn lúc nhá nhem
Bày ra đủ món, thiếu em, thôi đành
Còn em thì lại vắng anh
Xa xăm cách những năm canh mười chờ


Cơm chiều ăn lúc ngẩn ngơ
Bỗng dưng thèm một trái mơ buồn tình
Đưa cay đôi chén với mình
Một be một nhấp lặng thinh một bầu


Chẳng màng trời đất nông sâu
Chẳng sầu nước chảy chân cầu ngày đêm
Chẳng đau những lúc không em
Dỗi hơi ghen kẻ chẳng quen, chăng mà


Chẳng thà ta nhấp với ta
Một trời quan tái nhuốm sa cõi lòng
Se se chút lạnh cuối đông
Cơm chiều dọn lúc nào trông mong gì...

(08/3/2009)


Giờ nhớ lại, có chút chút bâng khuâng...
Nhanh thật, vậy mà đã mười lăm năm rồi đấy...
Mình già là phả thôi i,...


Nhận xét